Đến khi Bạch Hổ được Tiểu Nấm và Tiểu Hành giao lại, đưa đến trước mặt Cố Ngữ Yên thì bộ dạng đã sạch sẽ hơn rất nhiều.
Tiểu Hành còn đặc biệt dùng dược liệu tạo mùi thơm để tắm rửa, vệ sinh răng miệng cho Bạch Hổ.
-“Giới thiệu với mọi người đây là Tiểu Hổ, linh thú mới của ta, bạn mới của mọi người.”
-“Chào Tiểu Hổ, ta là khí linh của Thượng Cổ Thần Khí Cửu Thiên Đỉnh, tên ta là Tiểu Nấm.”
-“Chủ nhân, Tiểu Hổ to lớn quá, phải gọi là đại hổ mới đúng, ta sợ quá.”
Tiểu Hành vừa nói vừa nhảy lên người Cố Ngữ Yên, cả người bám vào ngực nàng.
-“Lão nhị, ngứa đòn.”
-“Haha, ta không có, không có.”
Tiểu Hành nghe thấy lời Trứng Gà thì buông tay, nhanh chóng rời khỏi người Cố Ngữ Yên.
Nó bay đến đối diện Bạch Hổ giới thiệu.
-“Ta là khí linh của Thượng Cổ Thần Dược Cửu Thiên Thảo, cứ gọi ta là Tiểu Hành.
Đúng rồi đằng kia là lão đại uy vũ của bọn ta Cửu Thiên Châu.”
-“Còn có ta, ta là Tiểu Phượng, cũng là khế ước thú của Ngữ Yên tỷ.”
Bạch Hổ cứ như vậy mà gật đầu liên tục.
Nó nhìn Cố Ngữ Yên, một nữ tử lại sở hữu nhiều Thượng Cổ Thần Khí như vậy, còn có Kim Hỏa Phượng Hoàng, Thượng Cổ Thần Thú làm linh thú khế ước, nhất định không phải người tầm thường.
Đi theo nàng có lẽ là lựa chọn không sai.
Cố Ngữ Yên để Bạch Hổ lưu lại không gian huyễn tưởng.
Nàng phải ra ngoài giải quyết Cố Mặc.
Đêm tối, Cố Ngữ Yên đơn phương độc mã đạp đổ cửa lớn Cố gia Ung Thuận thành, dù sao cũng là một cái phân gia mà thôi.
Cố Mặc từ trong nhà chạy ra nhìn thấy Cố Ngữ Yên thì mặt mày hiện rõ vẻ căm tức, cả tháng nay hắn cho người tìm kiếm nàng ta khắp nơi cũng không tìm thấy.
-“Phế vật, ta tìm kiếm ngươi thật vất vả không ngờ ngươi lại tự mình đến nộp mạng.”
Cố Mặc ra lệnh cho thuộc hạ xông lên tấn công Cố Ngữ Yên, thuộc hạ của ông ta toàn bộ đều đạt đến trình độ Võ Sư, muốn gi3t chết Cố Ngữ Yên là việc rất dễ dàng.
Nhưng mà không giống với tưởng tượng của Cố Mặc, thuộc hạ của ông ta ngay cả cọng tóc của Cố Ngữ Yên cũng không chạm vào được đừng nói đến việc giết nàng.
-“Kẻ nào không muốn chết thì cút.”
Cố Ngữ Yên lạnh lùng nói, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng người trước mặt.
Một số người cảm nhận được áp bức liền muốn rời khỏi nhưng đi được hai bước đã bị Cố Mặc gi3t chết.
-“Đến phế vật cũng sợ, vô dụng.”
Cố Ngữ Yên mỉm cười, hướng Cố Mặc nói.
-“Vậy sao?”
Thoắt cái nàng đã đứng đối diện Cố Mặc, bàn tay bóp chặt cổ ông ta.
Cố Ngữ Yên nhẹ nhàng nhấc Cố Mặc lên tựa như nhấc một con ếch.
Nàng quăng ông ta sang một bên, đụng vào cột nhà.
Cố Mặc ngã trên đất trong miệng hộc ra máu tươi.
Ông ta trợn mắt, nhìn chằm chằm Cố Ngữ Yên, cả người run rẩy, miệng lắp bắp.
-“Ngươi…ngươi…là...Võ...Võ vương.”
Người xung quanh nghe được lời Cố Mặc thì kinh ngạc không thôi.
Cố Ngữ Yên là phế vật không thể tu luyện, chuyện này khắp Mạc Ly quốc ai ai cũng biết.
Hiện tại Cố Mặc lại nói nàng ta là Võ Vương, Võ Vương mười lăm tuổi, đây chính là thiên tài đó.
Cố Ngữ Yên nhìn Cố Mặc đang nằm bò dưới đất không thể gượng dậy.
Cấp bậc càng cao thì cách biệt về thực lực lại càng lớn, Võ Sư cấp năm như Cố Mặc đứng trước Cố Ngữ Yên lúc này chả khác nào con kiến.
-“Cố Mặc người sai khiến ngươi là ai?”
Cố Mặc không do dự, ngay lập tức trả lời, hắn không đánh lại Cố Ngữ Yên, bảo vệ tính mạng quan