Ban đầu Vũ Thường Xuân vốn chỉ muốn có được Huyền Vương, phế bỏ đi Cố Ngữ Yên nhưng sau khi cảm nhận được kh0ái cảm khi khống chế được cả thần trí của hoàng hậu, nàng ta trở nên tham lam, muốn nhiều thứ hơn.
Sư phụ cũng nói với nàng, ông có thể giúp nàng, chỉ cần nàng đáp ứng ông để ông ta sử dụng dân chúng Mạc Ly quốc luyện thi nhân thì ông ta sẽ giúp nàng có được mọi thứ, thậm chí là cả Mạc Ly quốc, có được quyền lực tối thượng.
Và Vũ Thường Xuân đã đồng ý, việc đầu tiên nàng ta làm chính là hạ dược phụ thân của mình, Vũ Quốc Hầu, khống chế cả Vũ Quốc Hầu phủ.
Nhưng nàng ta lại không biết chính bản thân nàng ta bị hạ dược, chỉ là chưa đến lúc phát tác mà thôi.
“Ngươi là ai?” Mạc Trạch Thiên quát lớn.
Lão già râu hai màu chẹp miệng.
“Ta là ai các người cũng xứng biết sao? Các người chỉ cần biết, sau hôm nay tất cả các ngươi đều sẽ là thi nhân, là thi nhân của ta, haha.”
Tiêu Huyền nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Cố Ngữ Yên.
“Hắn là Bát Trưởng Lão của Thánh Cung.”
Cố Ngữ Yên nhíu mày, quả nhiên là người của Thánh Cung nhưng hắn lạm sát người như vậy không sợ chịu hình phạt truy sát sao? Tựa hồ hiểu được thắc mắc của Cố Ngữ Yên, Tiêu Huyền tiếp tục lên tiếng.
“Hắn là núp dưới bóng của Vũ Quốc Hầu phủ, tên này có sở thích nuôi dưỡng những loài ác thú, đặc biệt hắn rất thích mang thi thể người luyện hóa thành thi nhân để sai khiến.”
Cố Ngữ Yên gật đầu, xem như hiểu rõ, từ đầu đến cuối những chuyệN xảy ra tên Bát Trưởng Lão kia đều không lộ diện với vai trò chủ mưu, ông ta để Vũ Thường Xuân làm việc cho mình, để nàng ta sai người đi tìm kiếm thi nhân, còn bản thân ông ta chỉ cần ẩn trong Vũ Quốc Hầu phủ lúc cần ra tay thì sẽ ra tay nhưng vẫn luôn nấp dưới bóng là một vị cường giả được Vũ Quốc Hầu mời về chỉ dạy cho nữ nhi.
“Sư phụ đừng nhiều lời với bọn họ nữa, chỉ cần khống chế được toàn bộ người ở đây thì về sau, sư đồ chúng ta muốn gì đều được, ở Mạc Ly quốc này có thể hô mưa gọi gió.” Vũ Thường Xuân nóng lòng lên tiếng.
“Được.”
Tiếng nói của lão già râu hai màu vừa dứt thì cửa Vũ Quốc Hầu Phủ đóng mạnh lại, nhốt mọi người vào bên trong.
Cấm vệ quân ngay lập tức bao quanh hoàng thượng và thái tử bảo vệ hai người phía trong.
Từ bốn phương tám hướng, khắp nơi trong Vũ Quốc Hầu phủ hơn một trăm thi nhân ồ ạt chạy ra tấn công.
Cố Thất sau khi tung một quyền vào mặt một con thi nhân thì ôm tay, nhăn mặt.
“Ai da, sao lại cứng như đá vậy, hại ta đau cả tay.”
Cố Ngữ Yên nhìn đám thi thể biết đi, da thịt xanh xám, đôi con ngươi trắng dã vẫn đục, khắp mặt mũi tay chân đều là những đường gân đen, vừa đi vừa phát ra tiếng rắc rắc như xương khớp đánh đàn vào nhau.
Nàng là đang tham gia đại chiến zombie phiên bản đời thực à, trò chơi này cảm giác cũng mạnh quá rồi.
Bây giờ mà có ai đó nói, zombie cắn trúng sẽ biến thành zombie thì là đúng bài luôn.
“Cẩn thận, đừng để thi nhân cắn trúng, nếu không sẽ nhiễm độc.”
Mười điểm cho Trứng Gà, Cố Ngữ Yên đúng là cầu được ước thấy mà.
Bọn thi nhân da thịt cứng như sắt đá không ngừng lao lên tấn công, vòng bảo vệ của cấm vệ quân bị xuyên thủng, mọi người lúc này đều lao vào trận chiến.
“Bản cô