Hoạt Thi là một loại ma thú hung tàn, chúng có sở thích ăn xác chết, xác chết càng thối rửa đối với chúng càng là mỹ vị.
Loại ma thú này sau khi bắt được con mồi thì sẽ gi3t chết moi hết nội tạng, nếu Hoạt Thi đang đói khát thì chúng sẽ ăn phần xác, phần ruột giữ lại để chờ đến lúc thối rữa mà thưởng thức, còn thông thường sau khi con mồi xấu số đã bị mổ bụng moi ruột, chúng đều giữ lại chờ chín mùi mà dùng bữa.
Có điều Hoạt Thi không phải ma thú ở Linh Vũ đại lục, chúng chỉ xuất hiện ở đại lục Thiên Vũ, ở một số vùng cố định.
“Ọe, ọe.”
Nghe Trứng Gà sơ lược xong thì một vài gương mặt không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn, đi đầu là Tiểu Phượng và Tiểu Hắc, tiếp đến là huynh đệ song sinh Cố Thương, Cố Thất, sau đó là ngũ thẩm tương lai của Cố Ngữ Yên, Ngụy Lạc Anh.
Cố Bắc Diệp một tay vuốt vuốt lưng cho thê tử tương lai, còn một tay thì đang bẻ gãy cổ của một con thi nhân.
“Lạc Anh, nàng ổn chứ, đã thấy đỡ chưa?”
“Thiếp không sao, chỉ là thấy gớm ghiếc mà thôi.”
“Ngoan nào, chúng ta đang trong trận chiến đó.”
Cố Bắc Diệp vừa dứt câu thì Cố Bắc Kiệt đã lớn tiếng.
“Đệ còn biết chúng ta đang đánh đấm hả?”
Hắn mặc dù đã qua tứ tuần, chẳng còn trẻ trung gì nhưng cũng biết tuổi thân chứ, Mạc Uyển, thê tử Cố Bắc Kiệt muốn về nhà gặp thê tử quá đi mất, huhu.
“Phụ thân, kiên cường lên.” Cố Thương và Cố Thất không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Cố Bắc Kiệt, đặt tay lên vai mà động viên ông.
“Nhi tử.”
“Phụ thân.”
Đúng lúc phụ tử ba người đang định ôm nhau đầy cảm động thì một con thi nhân từ đâu xen vào giữa bọn họ, không cần phải nói, con thi nhân không biết lựa thời cơ kia thành công đoạt danh hiệu thi nhân xui xẻo nhất năm.
“Phá đám.”
“Chết tiệt, không thấy chỗ phụ tử chúng ta tâm tình sao?”
“Đáng đánh, đáng chết, không có mắt.”
Ba phụ tử Cố Bắc Kiệt tẩn cho con thi nhân một trận, khiến nó đã không được đẹp hiện tại còn xấu hơn, nằm chèm bẹp co quắp bất động.
Hai ma thú Thủy Quỷ và Hoạt Thi theo lệnh của lão già râu hai màu lao lên tấn công, theo bọn chúng còn có Vũ Quốc Hầu, ông ta lúc này đã hoàn toàn bị khống chế, nghe lệnh người cần chuông cũng chính là lão già râu hai màu điều khiển mà hành động.
“Vũ Quốc Hầu hình như là một cao thủ Thức Hải cảnh?” Vô Phong lên tiếng.
“Giao cho ta.” Ngụy Vô Mục nói, Vũ Quốc Hầu hiện tại bị khống chế, không biết có thể chữa trị được hay không, nhưng Ngụy Vô Mục ông sẽ giữ lại mạng cho hắn.
Phần lớn thi nhân hiện tại đã bị tiêu diệt, Cố Nguyên, Vô đại sư, Cố Bắc Niệm, Cố Bắc Thành và