Buổi chiều cùng ngày, tại…thanh lâu, trong một nhã gian nọ.
“Sao nào, thấy sản nghiệp của bản Thái Tử thế nào?”
Kim Hạn tươi cười như hoa hướng Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền nói.
Thái Tử vẻ ngoài anh tuấn như tạc tượng, nho nhã, cư xử đúng mực, hình tượng ưu tú như vậy nhưng lại là lão bản giấu mặt đứng sau thanh lâu lớn nhất kinh thành Bắc Nguyên quốc.
Nếu người ngoài mà biết được chuyện này, nhất định sẽ rất ngạc nhiên nhưng Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền thì không hề bất ngờ, Kim Hạn có mở thêm 7749 cái thanh lâu, phường nhạc thì cũng không phải điều không thể.
“Chuyện làm ăn của thanh lâu có tốt không?” Cố Ngữ Yên hứng thú hỏi.
“Tốt, tốt đương nhiên là tốt, thanh lâu mà làm ăn rất phát đạt.” Kim Hạn nháy mắt.
Cố Ngữ Yên gật gù, quả thật rất có lý.
Tiêu Huyền liếc mắt nhìn vương phi tương lai, ho khan hai tiếng.
“Bàn chuyện chính đi, ngươi có kế hoạch như thế nào?”
Kim Hạn vuốt vuốt tóc.
“Kế hoạch, đánh nhanh thắng gọn.”
“Soán ngôi.”
“Giả thánh chỉ.”
Tiêu Huyền và Cố Ngữ Yên lần lượt lên tiếng.
Kim Hạn bật cười.
“Ta cũng có ý định này.
Nhưng ta là đứa con hiếu thảo, không thể làm như vậy.”
“Đứa con hiếu thảo?” Tiêu Huyền phì cười.
“Làm một người con hiếu thảo thì ngươi nên giải thoát cho phụ hoàng ngươi, hoàng đế Bắc Nguyên khỏi nanh vuốt của Thái Hậu và Hoàng Thân Vương.”
Kim Hạn hiểu, Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền đề cập đến chuyện soán ngôi, không phải là cướp lấy ngai vàng của quốc vương Bắc Nguyên, phụ thân hắn, mà là cướp lấy quyền lực thật sự từ tay Thái Hậu và Hoàng Thân Vương.
Người khác thì không biết nhưng thân là Thái Tử, Kim Hạn điều tra được, ngọc tỷ hiện tại cũng không phải là do hoàng đế cất giữ mà là ở chỗ của Thái Hậu.
Có điều, ngọc tỷ đó là thật hay giả cũng không xác định được hoàn toàn.
“Hoàng thất Bắc Nguyên hiện tại, người duy nhất còn có phần thật tâm với ta chỉ có phụ hoàng, ta muốn cứu lấy ông ấy.” Kim Hạn nghiêm túc nói.
“Hoàng đế Bắc Nguyên đã không thượng triều một tháng.” Tiêu Huyền lên tiếng.
Cố Ngữ Yên đảo mắt, có mùi quen quen, thật sự rất quen, theo mấy bộ phim cung đấu nàng đã xem thì, phân đoạn như thế này đến 99,999% là hoàng đế bị hạ độc, cơ thể suy nhược hay là bị bạo bệnh bất ngờ, sắp hết vai diễn rồi.
“Việc này đành nhờ Huyền Vương phi ra tay tương trợ, giúp ta kiểm tra tình trạng hiện tại của phụ hoàng.”
Cố Ngữ Yên thản nhiên gật đầu, nàng chìa tay về phía Kim Hạn, mỉm cười.
Thái Tử Bắc Nguyên nhìn thấy hành động bào mòn hầu bao của Cố Ngữ Yên thì cũng cười nhưng là cười khổ.
“Cố tiểu thư, có cần sòng phẳng vậy không?”
Cố Ngữ Yên gật đầu lần nữa, nàng nói.
“Ban đầu, ngươi chỉ nói mượn thế lực của Vương gia nhà ta để trợ lực giúp ngươi mà thôi, không có phần xem mạch chẩn bệnh, do đó chi phí phát sinh thêm.”
Kim Hạn thở dài, chống cằm nhìn Cố Ngữ Yên.
“Cố tiểu thư muốn lấy phí xem bệnh bao nhiêu đây?”
Huyền Vương phi tương lai mỉm cười, giơ một ngón tay.
“Một triệu kim tệ.”
Vừa uống ngụm rượu, Kim Hạn lập tức phun ra.
Hắn trợn mắt, nói lớn.
“Lương y như từ mẫu, nương tay nương tay a.”
Cố Ngữ Yên nhún vai, nàng là luyện đan sư, không phải lương y, hơn nữa, cái này là xem bệnh chẩn mạch cho hoàng đế nha, là hoàng đế đó, lấy giá thấp quá là không nể mặt hoàng thất Bắc Nguyên rồi.
Kim Hạn cau có, quăng cả cái hầu bao bên người cho Cố Ngữ Yên.
Nàng mỉm cười nhận lấy, kiểm tra một chút, đầy đủ.
“Việc bên phía Hoàng Thân Vương, bản vương sẽ giúp ngươi xử lý.
Về những người trong cung, Thái Tử ắt hẳn có thể tự giải