Bảy ngày sau, bên ngoài cấm địa Bắc Nguyên quốc.
“Đợi hai ngươi thật lâu, ta ngủ cả một giấc rồi.”
Kim Hạn nhìn Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền tiến ra bên ngoài, ngáp ngắn ngáp dài nói.
Thái Tử Bắc Nguyên lại nheo mắt.
“Hai người…làm gì ở bên trong…”
Câu nói chưa kịp thốt hết khỏi miệng thì đã bị cái liếc mắt sắc lẻm, lạnh băng của Tiêu Huyền và Cố Ngữ Yên chặn lại.
Ừ thôi, Kim Hạn dù sao cũng là kẻ thông minh, hắn còn chưa sống đủ đâu, nên liền ngậm miệng lại.
“Ngươi rời cấm địa sớm, xem ra là có thu hoạch.” Tiêu Huyền lên tiếng.
Kim Hạn cười đắc ý.
“Thu hoạch lớn.”
Vừa nói hắn vừa lấy ra một con dấu được chạm khắc tỉ mỉ hình rồng, còn có một quyển sách bìa vàng, bên ngoài viết rõ hai chữ “Thịnh Trị”.
“Tổ tiên để lại, tổ tiên để lại, bản Thái Tử quả thật là người có duyên trời định.”
Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền nhoẻn miệng cười, đồ nghề có đủ rồi, đánh lẹ thắng lẹ, bọn họ còn phải về lại Mạc Ly quốc.
“Đánh trực diện hay làm âm thầm?” Cố Ngữ Yên hướng Kim Hạn hỏi.
Thái Tử Bắc Nguyên vỗ ngực.
“Ta là một đấng quân tử, ngay thẳng, chính trực đương nhiên là…âm thầm thôi.”
Ba người tâm tình tốt rời khỏi cấm địa Bắc Nguyên, quay về Thái Tử phủ bàn bạc kế sách cụ thể.
Kinh thành Mạc Ly quốc.
Ngụy Lạc Anh trong lòng buồn chán, mấy ngày nay Bắc Diệp rất bận bịu, từ sáng đến chiều cứ chạy đến cửa hàng này đến cửa hàng khác, không kiểm tra sổ sách thì lại quản khố phòng.
Nàng buồn chán đến mốc meo rồi.
Ngụy Lạc Anh đứng phắc dậy, giậm chân chạy ra khỏi phòng, hôm nay nàng nhất định phải đi chơi, đi dạo phố.
Tiểu thẩm đi đến khuôn viên Cố phủ thì gặp đại thẩm Vân Dung đang tản bộ.
Đương nhiên là Ngụy Lạc Anh hứng khởi chạy đến, lôi kéo Vân Dung đi dạo phố.
Cùng là phận nữ nhân, có dịp ra đường lớn dạo thì đương nhiên là phải mua sắm.
Ngụy Lạc Anh và Vân Dung dạo hết gian hàng này đến gian hàng khác, phải công nhận món bánh bao chay mới ra lò quả thật rất thơm ngon, sủi cảo hấp cũng tuyệt mỹ, còn có còn có chè hạt sen thật mát.
“Dương thẩm, Dương thẩm, đậu hũ hôm nay lại bán đắt, tay nghề thật tốt nha.” Ngụy Lạc Anh tươi cười, chào vị phụ nhân bán đậu hũ.
“Dương thẩm, lấy cho hai bát đậu hũ nóng.” Vân Dung dịu dàng lên tiếng.
“Có ngay, có ngay.”
Đậu hũ nóng được bưng ra, tâm tình của Ngụy Lạc Anh cũng tốt hơn nhiều.
Nàng và Vân Dung đang chuẩn bị ăn thì Dương thẩm điệu bộ khó xử, bà đưa tay ra sau gáy, nửa muốn nói gì đó nhưng lại nửa không thốt ra được.
“Dương thẩm, có chuyện gì sao?” Ngụy Lạc Anh lên tiếng hỏi.
“Cái này…hơi khó nói a.”
“Dương thẩm, có chuyện gì xin cứ nói thẳng.” Vân Dung dịu dàng lên tiếng.
“Hai vị phu nhân, hai vị đừng trách lão bà ta nhiều lời, chuyện là gần đây kinh thành xuất hiện rất nhiều lời đồn, lời ra tiếng vào về Cố gia đích tiểu thư, Cố Ngữ Yên.”
Ngụy Lạc Anh nghe nhắc đến Ngữ Yên thì lập tức cau mày.
“Dương thẩm, phiền thẩm nói rõ chút.”
Vị đại thẩm bán đậu hũ phủi