Mạc Lục Diệp cố tình dàn dựng muốn Cố Ngữ Yên bị hiểu lầm đến mức ngoài hắn ra thì nàng không thể gả cho người nào khác nữa.
Thế lực của Cố phủ đương nhiên là điều mà hắn nhắm đến nhưng ngoài ra còn có một nguyên nhân khác.
Dù Huyền Vương không có thái độ gì đối với việc tranh giành giữa hoàng thất Mạc Ly nhưng xét cho cùng thì vẫn là một nhân vật khiến Mạc Lục Diệp e ngại.
Mà Cố Ngữ Yên lại là tâm can của Huyền Vương, Mạc Lục Diệp không ngu ngốc mà đối đầu trực diện với Huyền Vương, hắn liền chọn cách ra tay từ Cố Ngữ Yên, mục đích chính là đả kích Huyền Vương.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Mạc Lục Diệp trong tâm luôn cảm thấy Huyền Vương thật nực cười, lại bị chuyện nữ nhi thường tình níu chân.
Một buổi tối như bao buổi tối khác, Cố Ngữ Yên nữ cải nam trang, đương nhiên là ngoài nàng thì Ngụy Lạc Anh cũng biến thân thành một mỹ nam anh tuấn.
Hai người đi đến Tầm Hoa lâu.
À không, trên thực tế thì có bốn người còn có Huyền Vương và Cố Bắc Diệp nhưng dường như 99, 999% là bọn họ bị lãng quên, bi thương, quá bi thương.
“Này hôm nay muội…à đệ tính làm gì đây?”
“Lột mặt nạ a.”
Bốn người vừa tiến vào ma ma của Tầm Hoa lâu liền nhiệt tình chào đón.
“Công tử, ngài lại đến rồi?”
Ma ma nhiệt tình cũng phải thôi, Ngụy Lạc Anh suốt một tháng gần đây lui tới Tầm Hoa lâu cứ như cơm bữa, rất đều đặn và thường xuyên với lý do chính đáng đó là điều tra chuyện của Cố Ngữ Yên.
Nhưng mà Cố Bắc Diệp biết tỏn là nương tử nhà mình ham chơi mà thôi.
Hiện tại Ngụy Lạc Anh đã trở thành khách nhân thân thiết của Tầm Hoa lâu, hơn nữa ra tay lại hào phóng.
Ma ma không nhiệt tình tiếp đón mới là chuyện lạ.
“Ma ma, như cũ.” Ngụy Lạc Anh nháy mắt với ma ma, nhét vào tay bà ta ít kim tệ.
Ma ma nhanh chóng gọi tiểu nhị dẫn bọn họ lên gian phòng tốt nhất của Tầm Hoa lâu.
“Ngụy…công tử, hào phóng a.” Cố Ngữ Yên mỉm cười cảm thán.
Ngụy Lạc Anh cũng mỉm cười, so với Cố Ngữ Yên nụ cười còn tươi sáng, rạng rỡ hơn.
“Cũng không phải tiền túi của ta.”
Cố Ngữ Yên nghe vậy thì liền xoay đầu nhìn tiểu thúc mỹ nam của mình.
Cố Bắc Diệp quay đầu nhìn hướng khác, không liên quan gì đến y.
Lúc này Ngụy Lạc Anh lại bồi thêm một câu.
“Yên Trang dạo này làm ăn rất tốt, tiểu thúc của muội…à đệ cũng dư giả hơn.”
Cố Bắc Diệp nghệch mặt, nương tử nhà hắn lại bán đứng hắn, haizzz rốt cuộc bọn họ có phải phu thê hay không vậy?
“Tiểu thúc.” Cố Ngữ Yên nhướng mày gọi.
“Thì cũng là xử lý chuyện của con, tiểu thúc bỏ công, con bỏ chút kim tệ.” Cố Bắc Diệp cười cười nói.
Cố Ngữ Yên chống cằm, chẹp miệng.
“Tiểu thúc nói quả thật có đạo lý, nhưng mà nếu tháng này Yên Trang không có được doanh thu một vạn kim tệ trở lên thì con sẽ rất buồn đó.”
Cố Bắc Diệp lại tiếp tục cười gượng, ngó đi chỗ khác.
“Lúc con không vui, tâm tình kém lại lỡ miệng nói gì đó thì…không tốt lắm.”
Lần này thì Cố Bắc Diệp không thể ngó lơ nữa, sao hắn lại quên mất trước lúc thành gia lập thất hắn đã không ít lần kể khổ với nha đầu này nhỉ, nói cái gì