Chiều hôm đó, Cố Ngữ Yên đến Huyền Vương phủ, nàng muốn đến tìm gặp Mộ Dung, hiện tại nàng đang có hứng thú với dịch dung thuật.
Nhưng khi vừa bước vào cổng lớn thì trước mặt nàng chính là gương mặt hậm hực của Tiêu Huyền và bên cạnh là gương mặt cười toe toét tươi như hoa của Mộ Dung.
Cố Ngữ Yên nháy nháy mắt ra hiệu với Mộ Dung, ý hỏi có chuyện gì xảy ra với Huyền Vương.
Mộ Dung bật cười lớn.
“Ha ha, Tiểu Huyền Huyền chính là ăn phải giấm chua đó.”
Cố Ngữ Yên đi đến bên cạnh Tiêu Huyền, vươn tay xoa xoa đầu nam tử trước mặt để an ủi.
“Huyền Huyền.”
Tiêu Huyền vươn tay ôm chặt lấy Cố Ngữ Yên, mở giọng ấm ức.
“Yên nhi đi chơi nhưng không dẫn theo ta, hic hic nàng bỏ rơi ta.”
Cố Ngữ Yên dịu dàng dỗ dành Tiêu Huyền, một khắc trôi qua, Huyền Vương vẫn ôm chầm nàng với giọng điệu ấm ức.
Đột nhiên lúc này Cố Ngữ Yên thay đổi giọng điệu, nàng đẩy Tiêu Huyền ra.
“Chàng còn ghen sao? Còn ấm ức? Chàng dám cho người theo dõi ta sao?”
“Yên nhi.”
“Làm sao chàng biết ta đi chơi, hội ngộ bằng hữu?”
“Ta…ta…”
“Chàng ấp úng, dám theo dõi ta, chàng cả gan lắm rồi.”
Cố Ngữ Yên xoay người, khoanh tay trước ngực, bày ra bộ dạng hậm hực.
Tiêu Huyền thấy vậy thì nhanh chóng đứng dậy đi đến trước mặt Cố Ngữ Yên, dáng vẻ đáng thương phân bua.
“Yên nhi, cái tửu lâu kia là…là sản nghiệp của ta, nên…”
“Hảo, chàng giỏi lắm, có sản nghiệp lớn như vậy mà không nói cho ta biết?”
Tiêu Huyền lại lần nữa bối rối, thôi rồi thôi rồi, Yên nhi nổi giận rồi phải làm sao đây?
“Yên nhi nàng đừng giận, Yên nhi ta biết sai rồi.”
Cố Ngữ Yên vẫn tiếp tục quay mặt sang chỗ khác, ta mới không thèm nhìn chàng đó.
Sau nửa canh giờ năn nỉ, dỗ dành Cố Ngữ Yên mới chịu nhìn Tiêu Huyền.
“Được rồi Yên Nhi, từ nay tửu lâu kia do nàng làm lão bản, có được không?”
Cố Ngữ Yên nhún vai.
“Tạm tha cho chàng.”
Phía bên này Mộ Dung được một phen cười nghiêng ngả, hảo đặc sắc, hảo đặc sắc.
Nhưng mà ái tình vất vả quá, hắn vẫn là làm cẩu độc thân thôi.
“Mộ Dung.” Tiêu Huyền lạnh giọng, cái tên này thấy hắn gặp nạn lại tỏ ra vui vẻ như vậy.
Đúng là huynh đệ tốt, xem ra Phó Cung Chủ của Vô Âm cung rất thoải mái.
Mộ Dung giật nảy mình, nhanh chóng im lặng.
Cả ba người đi đến một gian phòng, đây là nơi chứa đầy những dụng cụ hỗ trợ công việc dịch dung thuật.
Mộ Dung đảo mắt một vòng, bắt đầu sơ lược vài thứ cơ bản cho Cố Ngữ Yên, cách để khiến một nam tử hai mươi tuổi biến thành một ông lão tám mươi tuổi, biến một đại nam nhân thành một đại mỹ nữ…
Sau khi nghe qua một lượt, Cố Ngữ Yên một lần nữa cảm thấy thế giới này huyền huyễn quá mức.
Nàng híp mắt nhìn Mộ Dung đầy nghi ngờ.
“Bộ dạng hiện tại của ngươi…là thật sao?”
Mộ Dung vỗ ngực.
“Bản công tử trời sinh anh tuấn tiêu sái, bộ dạng ưu nhìn như vậy, lúc không cần thiết thì ta không nỡ dịch dung che đi nét đẹp trời ban này đâu.”
Cố Ngữ Yên bĩu môi.
“Nói không chừng ngươi chính là một lão già cải trang.”
“Nè nè, ta chính là một đại mỹ nam đó, cho dù có là lão già cũng nhất định là lão nhân gia ưu nhã, khí chất bất phàm thoát tục nhất.”
Cố Ngữ Yên tiếp tục bày ra bộ dạng không mấy tin tưởng.
Nàng nhìn sang Tiêu Huyền.
Huyền Vương rất nhanh liền phối hợp cùng thê tử tương lai.
“Yên nhi nói cũng có lý.”
“Chết tiệt, ta thương tâm quá rồi.
Tiểu Huyền Huyền có thê tử liền bỏ bằng hữu, bỏ huynh đệ, quá đáng, quá đáng.
Trái tim mỏng mảnh của bản công tử tổn thương.”
Mộ Dung đi đến trước