Trong một đêm không trăng không sao, một nhóm hắc y nhân đột nhập phủ Tam hoàng tử.
Trên thực tế thì có đến tận hai nhóm, Cố Ngữ Yên, bốn huynh đệ nhà Cửu Thiên, Tiểu Phượng, Tiểu Hổ, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc đều có mặt, đương nhiên là không thể thiếu Tiêu Huyền, còn có hai nhân vật đóng góp sức lực, phu thê tiểu thúc, Cố Bắc Diệp và Ngụy Lạc Anh.
“Này, này.”
Nhóm người đang lén lút nghe thấy tiếng gọi thì giật nảy mình, may mà khả năng kìm nén của bọn họ tốt, nếu không nhịn được mà phát ra tiếng thì ngay lập tức sẽ bại lộ.
Ngụy Lạc Anh xoay đầu, nàng nhăn mày.
“Tổ phụ, sao người lại đến đây?”
Ngụy Vô Mục mỉm cười nhìn ông có vẻ vô tội, vô can, hoàn toàn trong sạch.
Ông liếc mắt về phía sau lưng mình.
Lúc này mọi người cũng nghiêng đầu nhìn về phía sau.
“He he, chào.” Vô đại sư vuốt vuốt chòm râu bạc, khoái trá nói.
“Ừm, lão già ta là đến giám sát các con làm việc.” Cố Nguyên ra vẻ đạo mạo, nêu lên một lý do nghe qua thì cực kỳ chính đáng.
Ba lão già đã muốn hai trăm cái mùa xuân như các ông lại chạy đến nơi này lén lút hóng chuyện, muốn ăn ké đám con cái, cháu chắt đi phóng hỏa.
Nói ra thì có chút…mất mặt, nhưng mà có chuyện vui dù là lão nhân gia cũng sẽ đi hóng.
Điểm danh quân số một chút, nguồn lực có tổng cộng mười ba nhân vật.
Cái này chia ra đi phóng hỏa, tính ra là còn dư đó.
Đúng lúc nhóm người đang âm thầm phân chia vị trí đốt phủ thì…tiếng gươm đao, linh lực tấn công đột nhiên vang lên.
Nhóm người Cố Ngữ Yên nhìn nhau, có biến có biến, phải đi hóng.
Bọn họ nhanh chóng tản ra, hai ba người cùng nhau nấp ở một vị trí kín đáo, phi thân lên nóc nhà, nấp trong góc khuất, bụi cây, leo lên nhánh cây cao tít…bày ra 7749 tư thế nhòm ngó, hóng hớt.
“Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi.” Tiểu Hành hai mắt sáng như sao, nhìn chằm chằm cảnh tượng đang diễn ra trong phủ Tam hoàng tử.
“Đếm đếm đếm xem, có bao nhiêu hắc y nhân vậy?” Tiểu Nấm lên tiếng.
“Ai nhô, loạn như vậy làm sao mà đếm chứ, nhưng bên phía Tam hoàng tử, tựa hồ đông hơn nha.” Tiểu Hũ nói.
“Có bỏng ngô không?” Trứng Gà không hổ danh lão đại, buông một câu cực kỳ chất lượng.
Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền nấp sau một bụi râm, gặp trời tối càng thích hợp ẩn thân.
Nàng nâng tay, đẩy nhẹ hông của Tiêu Huyền.
“Chàng nói xem, thế lực nào nửa đêm lại công khai gây chiến trong Tam hoàng tử phủ vậy?”
“Dựa vào cách tấn công thì là ám vệ hoàng thất Mạc Ly.”
Cố Ngữ Yên rơi vào trầm mặc, hoàng thất hiện tại chỉ có Mạc Chi Thành và Mạc Lục Diệp là hai thế lực đối đầu, chẳng lẽ đây là người của Mạc Chi Thành, có gì đó không đúng lắm, Mạc Chi Thành không phải kẻ nóng vội, thích gây hứng.
Điều một lượng người công khai tấn công phủ Tam hoàng tử như vậy, phấn thắng căn bản là không có, còn gây náo loạn, khiến Mạc Lục Diệp càng thêm phòng bị.
Ngay lúc này trong đầu Cố Ngữ Yên đột nhiên xuất hiện một nhân vật.
“Hoàng hậu Vũ Nghi.” Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền đồng thanh.
“Xem ra bà ta đã rơi vào cảnh cùng đường rồi.”