Trận tỷ thí giữa năm người cuối cùng trong màn phân hạng sẽ được diễn ra vào ngày mai.
Hiện tại Cố Ngữ Yên muốn đến Vô Âm Cung, nàng cảm thấy không khí trong Lam phủ lúc này cũng không được thoải mái lắm, hơn nữa nàng có chút nhớ tổ phụ và mấy vị thúc thúc, không biết mọi người bây giờ đang làm gì?
Hiện tại Cố Ngữ Yên chính là đang muốn có một bữa cơm tề tựu, cùng ăn uống với mọi người.
Nàng và Tiểu Hắc đi đến đâu đều có ánh mắt dõi theo đến đó, Lam Khải tiến đến bên cạnh Cố Ngữ Yên, Giang Thẩm Nguyệt đã hồi Giang phủ trước.
Hiện tại chỉ còn lại Lam Khải và Giang Thẩm Thục.
“Yên Bạch Ngữ, thật không ngờ năng lực của nàng lại xuất chúng như vậy, đúng là khiến người khác phải kinh ngạc mà.”
Cố Ngữ Yên mỉm cười với Lam Khải, nàng bây giờ nên tỏ ra lạnh nhạt một chút, nam nhân mà ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy có hứng thú với mấy chiêu trò lạt mềm buộc chặt.
“Lam công tử, ta và đệ đệ có chút việc cần xử lý, chúng ta đi trước, đợi khi nào cuộc khảo hạch của Thánh Cung có kết quả, hai tỷ đệ chúng ta sẽ rời Lam phủ.
Đã làm phiền Lam công tử và Lam gia nhiều ngày rồi.”
Cố Ngữ Yên vừa dứt lời thì liền lôi theo Tiểu Hắc đi mất, cũng không để Lam Khải kịp đáp lại.
Lam Khải đương nhiên là trong lòng có phần khó chịu, có điều hắn thật không ngờ đến thực lực của hai tỷ đệ họ Yên lại cao thâm như vậy, so với thế hệ trẻ ở Khai Thiên thành này thì rõ ràng là không hề kém cạnh.
Hai người này không phải là nhân vật tầm thường.
Càng thần bí, khó chinh phục lại càng thú vị.
Vô Âm Cung.
“Ầm, ầm, xẻng xẻng.”
“Ngươi đứng lại cho lão tử.”
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc vừa tiến vào nội viện liền nghe thấy âm thanh bát nháo, cả hai người nhìn nhau, không biết lại có chuyện gì phát sinh.
Bọn họ chỉ thấy Mị Tam tay phải cầm đôi đũa bếp thật dài, tay trái còn cầm theo một quả cà chua, đang chăm chăm nhìn về phía Mị Nhị, hai người bọn họ là đang…chơi trò rượt đuổi sao?
“Chủ mẫu, hảo.” Mị Nhất đứng thư thái, khoanh tay tựa cả người vào cột, lên tiếng chào Cố Ngữ Yên.
“Mị Nhất đại ca, hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy?”
Mị Nhất nhìn Tiểu Hắc tò mò, ánh mắt liếc sang bàn ăn gần đó.
Tiểu Hắc và Cố Ngữ Yên lúc này đồng thời nhìn sang bàn ăn, phát hiện ra con gà nướng trên bàn, phần đùi gà đã không cánh mà bay.
“Haha.”
Cố Ngữ Yên đột nhiên phì cười, thì ra là vì đùi gà bay vào bụng Mị Nhị mà Mị Tam lại rượt đuổi đến náo loạn gà chó không yên như vậy.
Lúc này mấy vị tổ phụ và thúc thúc của Cố Ngữ Yên cũng đi đến.
“Đuổi hay lắm.”
“Ném hắn, ném hắn.”
“Đúng đúng, ném quả cà chua đó đi, ta lập tức lấy thêm cho ngươi một giỏ mới.”
“Đáng chém, tối nay cho hắn ngủ sàn.”
…
Cố Ngữ Yên ngơ ngác nhìn mấy vị tổ phụ và thúc thúc của mình, người ta vẫn thường hay nói, ở chung lâu ngày có khi sẽ bị lây bệnh, đến tính khí