Hiện Y nhìn hai nhân vật trên đài, hắn chép chép miệng, u là trời, nhìn thế cuộc như này, không cần nói, không cần tỷ thí liền có thể phân định thắng thua luôn rồi.
Trường Trạc nếu là người chiến thắng, Hiện Y hắn liền đi đầu xuống đất cho mà xem.
Đúng lúc Hiện y đang nghĩ đến, hôm nay mất đi một màn vui thì Trường Trạc ở phía dưới đài đúng là đang nhìn lên hắn với ánh mắt, cầu chỉ thị.
Hiện Y phe phẩy phiến quạt trên tay, điệu bộ vẫn rất là thản nhiên nhưng mà Trường Trạc rất nhanh đã bắt được tín hiệu.
“Tâm bất biến giữa dòng đời xô đẩy, nhà ngươi tự xử đi, lão tử đây không quản.”
Đại khái thì là tín hiệu được truyền đi có nội dung như vậy đó.
Trường Trạc lúc này chỉ biết ngậm ngùi chứ hắn còn có thể làm gì được nữa a.
Hắn nhìn Cố Ngữ Yên đứng trước mặt, lại nhìn nhìn dưới chân, hay là nhận thua luôn, như vậy sẽ an toàn có đúng không? Nhưng vậy không được…không được, vừa lên đài liền nhận thua, người khác nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ là điều không thể tránh khỏi được.
Nhưng mà…như vậy thì phải giao đấu...mà giao đấu thì đấu như thế nào đây?
Cố Ngữ Yên nhìn biểu cảm lạnh như tiền của Trường Trạc thì…cảm thấy quái quái, nàng quyết định tiến lên phía trước, mỉm cười chào hỏi, một nụ cười ấm áp như gió xuân vậy đó.
Nhưng mà đối với Trường Trạc lúc này thì gió xuân không nổi lên được.
“Yên tiểu thư, hảo.” Trường Trạc vẫn bày ra bộ mặt lạnh nhạt, gật đầu chào Cố Ngữ Yên.
Nàng cũng gật đầu hữu lễ.
“Trường công tử, hảo.”
Xong rồi, hai người bốn mắt nhìn nhau…không biết nói gì hôm nay là lá la.
“Yên tiểu thư…ta…”
“Trường công tử có vẻ căng thẳng.” Cố Ngữ Yên chép miệng.
Nàng còn tiện tay bày ra một bộ bàn ghế nhỏ, trên bàn còn có một bình trà hoa cúc thơm ngát và hai chiếc tách để sẵn.
Cố Ngữ Yên bày ra điệu bộ mời, rồi Trường Trạc cũng không tự chủ theo phản xạ tự nhiên mà ngồi xuống, uống trà cùng Cố Ngữ Yên.
Bây giờ trên đài tỷ thí mới gọi là quái lạ, mọi người ở phía dưới đều có chung một cảm nghĩ…bọn họ…là đang nhìn cái gì vậy? Cái quái gì đang diễn ra vậy? Có cái trận tỷ thí nào như cái trận tỷ thí mà họ đang trông thấy không? Uống trà…đàm đạo?
Hiện Y nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt dưới đài, thì bắt đầu cảm thấy thú vị, ánh mặt lại lần nữa sáng như sao xẹt, ha ha, hắn biết mà, nhất định phải như vậy chứ.
Cố Ngữ Yên mà, nàng chính là Cố Ngữ Yên đó, có thể sóng vai bên cạnh Cung Chủ của Vô Âm Cung sao có thể là người tầm thường được, đặc sắc, đặc sắc.
“Trường công tử, uống tách trà cho bớt căng thẳng.”
Cố Ngữ Yên mỉm cười đẩy tách trà đến trước mặt Trường Trạc.
“Tạ chủ…à không, đa tạ Yên tiểu thư.”
Trường Trạc nhận lấy ly trà, thản nhiên đưa lên miệng uống.
Cố Ngữ Yên đợi Trường Trạc đã uống xong tách trà thì đột nhiên lên tiếng.
“Trường công tử như vậy cũng mất cảnh giác quá rồi, công tử không sợ ta bỏ