Người trong phòng học theo phản xạ hướng về phía câu nói kia vừa cất lên.
Cố Ngữ Yên không cần ngẩng đầu cũng biết người đến là ai.
Tiểu Hắc híp mắt, cái tên Hiện Y khó ưa, đáng ghét kia.
Tên này sao hôm nay lại mặc y phục màu tím vậy? Đụng hàng đụng hàng, nhìn cái bộ dạng tiêu sái, lãng tử của hắn đi, tức chết Tiểu Hắc gia nó rồi.
Nhưng mà vẫn là Tiểu Hắc mặc y phục tím đẹp hơn có đúng không? Cố Ngữ Yên nhìn Tiểu Hắc, lại nhìn đến Mị Tứ hai người này đúng là có nét tương đồng, nam nhân ở Thiên Tinh giới có mỹ mạo không phải là ít.
Nhưng mỹ nam mang nét tà mị, dụ hoặc thì không có nhiều như vậy.
Điều đáng nói ở đây là cả Mị Tứ và Tiểu Hắc đều sở hữu một đôi mắt hồ ly màu tím nhạt, thu hút người khác, mê hoặc khó cưỡng.
Haizzz, một núi không thể có hai hổ, một nơi lại có hai con người mị hoặc như vậy, đúng là mãn nhãn nha.
“Thánh Tử sư huynh.”
Những đệ tử có mặt trong giảng đường đồng loạt cất tiếng chào Hiện Y.
Cố Ngữ Yên nhướng mày, chậc chậc, địa vị trong Thánh Cung này đúng là thứ không thể xem thường được.
“Thánh Tử huynh, huynh đến đây có việc gì sao?” Lam Khải hướng Mị Tứ hỏi.
Mị Tứ bày ra bộ dạng thản nhiên, lọt vào mắt của Tiểu Hắc thì gọi là điệu bộ cà chớn.
"Không có việc gì cả, chỉ là ta đến đây...dạo một chút.”
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc nhìn nhau, Trường Trạc cũng hướng ánh mắt nhìn cấp trên của hắn.
Haizzz, có đi dạo thì cũng nên đi dạo ở hoa viên, bờ sông, ngắm cảnh, vô tận phòng học của đệ tử trung kỳ, thì lấy cái gì mà dạo?
“Vừa nãy ở đây có chuyện gì vui sao?” Mị Tứ bày ra vẻ thích thú hỏi.
Trường Trạc cung kính cất tiếng trả lời.
“Thưa Thánh Tử, vừa nãy ba người kia có ý mạo phạm Yên Bạch Ngữ và Yên Hắc Ngữ, chèn ép tân đệ tử.”
“Ồ”
Mị Tứ nghiêng đầu theo hướng chỉ của Trường Trạc nhìn ba người đệ tử kia.
Ba nam tử kia thấy vậy thì liền nhanh chóng bước về phía trước, mỉm cười nịnh nọt, hướng Mị Tứ nói.
“Thánh Tử, chúng ta nào có ý mạo phạm hay chèn ép người mới, ba người chúng ta chỉ là nghe nói Yên Bạch Ngữ sư muội mới đến không chỉ đứng đầu trong cuộc khảo hạch mà còn là một mỹ nữ tuyệt sắc, xinh đẹp động lòng người.
Yên Hắc Ngữ đệ cũng anh tuấn soái khí bất phàm, nên bọn ta chỉ muốn đến chào hỏi một tiếng mà thôi.”
“Ồ vậy sao?”
Mị Tứ nhướng mày, xong từ tốn đi đến gần chỗ Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc đang ngồi, mỉm cười.
“Bạch Ngữ, Hắc Ngữ, khỏe không, khỏe không?”
Tiểu Hắc nhìn Mị Tứ, cất tiếng lạnh nhạt.
"Khỏe, đương nhiên là khỏe, không phải ngày hôm qua tỷ đệ chúng ta còn ngồi uống rượu với ngươi.”
Cố Ngữ Yên cũng cất tiếng.
“Ngươi chưa đi xuống diêm phủ báo danh, thì chúng ta nhất định vẫn còn khỏe.”
Những lời nói của ba người lọt vào tai những người còn lại, liền biến thành một màn khiến