Trên một tán cây rậm rạp, Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc rất thành thạo ẩn thân vào bóng tối.
“Chủ nhân, hiện tại người muốn tham quan nơi nào?”
“Nơi ít người tham quan, càng ít người biết càng tốt.”
Theo như kinh nghiệm xem phim tiên hiệp ít ỏi của nàng đối với mấy môn phái lớn như thế này, thì nhất định sẽ có một địa điểm bí mật như mật đạo hay cấm địa.
Những nơi như thế là điểm đến tốt nhất để “tham quan”,
trong lòng Cố Ngữ Yên có phần hy vọng, nàng sẽ tìm được chút manh mối gì đó liên quan đến phụ mẫu của nàng hay…của Tiêu Huyền.
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc áp chế linh lực, cố gắng ẩn mình trong bóng tối, nơi này cao thủ nhiều như mây, tu vi của nàng hiện tại vẫn chưa đủ, cẩn thận vẫn hơn.
Sáng nay nàng đã ghi nhớ vị trí sơ đồ của các điện, Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc rất nhanh đã có thể đến trước Đan Môn.
“Chủ nhân, sáng nay chúng ta đã đến đây rồi?” Tiểu Hắc nheo nheo đôi mắt mị hoặc hỏi.
“Đúng là đã đến Đan Môn, nhưng Vườn Dược Liệu của Đan Môn thì chưa.”
Đột nhiên Cố Ngữ Yên lại nhớ đến câu nói chất như nước cất của Trứng Gà
“Nha đầu, chọn nhà khác để trộm đi.”
Hình như nàng…trong tình huống này cũng có tiềm năng hành nghề đạo chích lắm.
Cố Ngữ Yên nhanh chóng gạt phăng suy nghĩ trong đầu, chính sự quan trọng.
Vườn dược liệu ở nơi đây quả thật rộng lớn, khiến người ta
cảm thấy kinh ngạc.
Ánh mắt của nàng đột nhiên khựng lại, chỗ dược liệu này, có gì đó khác lạ.
Tiểu Hắc đi đến bên cạnh Cố Ngữ Yên, mị nhãn đảo một vòng, nó nhanh chóng hóa lại hình dạng Linh Thú, một tiểu hồ ly với bộ lông trắng ngần.
Cục Bông Trắng tiến về phía trước ngửi ngửi.
“Mỹ nữ chủ nhân, nơi này có mùi máu thoang thoảng, hơn nữa, có vẻ là chỗ dược liệu này được sử dụng thuật che mắt.”
“Thuật che mắt, Cục Bông Trắng, ngươi biết hóa giải thuật này không?”
Tiểu Hắc ưỡn ngực cao ngạo, nó là Linh Hồ, mị thuật hay thuật che mắt đối với nó chỉ là chuyện nhỏ.
Cơ mà…thuật che mắt ở nơi này khá phức tạp.
“Chủ nhân, ta cần chút thời gian phá giải, nửa canh giờ.”
Cố Ngữ Yên nhìn gương mặt vừa cao ngạo ba giây thoắt cái lại ngượng ngùng của Tiểu Hắc thì chỉ biết cạn ngôn, nàng đành đánh một tiếng thở dài.
“Tiểu Hắc, vậy ngươi ở lại đây hóa giải thuật che mắt, ta đi vào bên trong Đan Môn xem xét một chút.”
Nửa canh giờ sau,
Cố Ngữ Yên nhìn vào thuật che mắt đang dần dần biến mất, hình dạng và màu sắc của chỗ dược liệu đang biến đổi, lộ ra một bụi cây toàn thân màu đỏ thẩm, một nhánh có khoảng sáu đến chín lá, trên mặt lá là những đường
gân màu vàng phá lệ nổi bật, chỗ dược liệu này còn tỏa ra mùi máu thoang thoảng.
“Huyết Dẫn Linh.” Cố Ngữ Yên trầm giọng nói, ánh mắt nàng ánh lên tia nghi hoặc còn pha chút kinh ngạc, thật không ngờ đến, lại có thể tìm thấy Huyết Dẫn Linh ở nơi này.
“Chủ nhân, người biết mấy cái cây này?”
Cố Ngữ Yên gật đầu.
“Huyết Dẫn Linh, là một loại thảo dược, nhưng nó không được dùng để cứu người, mà được dùng để giết người.
Muốn nuôi dưỡng được loại thảo dược này thì định kỳ phải cho chúng uống một lượng máu nhất định, đặc biệt
phải là máu người, máu của người có tu vi càng cao, Huyết Dẫn Linh phát triển càng mạnh.
Loại thảo dược này sau khi trưởng thành được luyện hóa liền có thể phát huy công dụng thực sự của nó, dẫn linh, chỉ cần cho người khác uống loại thảo dược này vào sau đó rút sạch máu của người đó ra ngoài, dùng máu của người này như thức uống liền có thể đạt được tu vi của người đó, hoặc dựa vào tu vi của nạn nhân mà nâng cao thực lực.”
Lúc này hai mắt của Tiểu Hắc đã trợn to, những lời mà Cố Ngữ Yên vừa thốt ra khiến nó không khỏi cảm lạnh, trên đời lại tồn tại loại