Bên ngoài khu rừng, một trong năm đệ tử cẩn trọng hỏi Trưởng Lão Trấn Ải.
“Trưởng Lão, năm người kia tu vi không tệ, hơn nữa đội bọn họ có đến hai mỹ nhân, nhất là Yên Bạch Ngữ kia, ta chưa bao giờ gặp nữ nhân nào tuyệt sắc như nàng ta, nếu cứ để bọn họ tiến về phía Đông Bắc,...haizzz có hơi đáng tiếc.”
Trưởng Lão Trấn Ải chép miệng, đúng là Yên Bạch Ngữ kia quả thật không tệ, nhưng mà chỉ có thể trách nàng ta xui xẻo, không biết chiều chuộng lòng người như Thanh Lộ, dù sao hôm nay cũng cần máu của năm người bọn họ, nếu còn không có huyết dịch, cái thứ kia phát điên lên lại hỏng chuyện, ông ta khó khăn lắm mới luyện thành một con.
Đội của Cố Ngữ Yên trên đường đi không hề gặp bất kỳ linh thú nào, điều này khiến cả nhóm cảm thấy kỳ quái, cứ như là toàn bộ linh thú đều muốn tránh xa nơi này.
Tiểu Hắc cau mày, nó tiến đến gần Cố Ngữ Yên.
“Tỷ tỷ, nơi này có mùi máu rất nồng đậm, còn có…rất thối.”
Tiểu Hắc là linh thú, đương nhiên thính giác tốt hơn so với người bình thường, mà Cố Ngữ Yên là luyện đan sư nên cũng có phần nhanh nhạy với mùi hương, nơi này đúng là có mùi máu, nàng có thể cảm nhận được mùi máu thoang thoảng trong không khí.
“Ta cảm thấy nơi này có chút kỳ quái.” Hiện Y lên tiếng.
“Mọi người có thấy càng đi vào bên trong thì càng lạnh, hơn nữa ta có cảm giác chúng ta có lẽ sắp gặp thứ gì đó không tốt, chi bằng quay lại vị trí ban đầu.” Diệp Linh Lung thẳng thắn nói.
Cố Ngữ Yên cảm thấy ý của Diệp Linh Lung không tệ, dù sao bản thân nàng đã có nhiều rắc rối, nhiều hơn một cái chi bằng ít đi một cái.
Đúng lúc cả bọn định quay người rời đi thì từ sau lưng họ vang lên tiếng gầm thét đinh tai nhức óc, đây không phải tiếng gầm rú của linh thú hay yêu thú mà là tiếng thét giận dữ.
Âm thanh to đến nổi năm người đi theo hướng Tây Nam cũng có thể nghe thấy.
Lâm Khải chấn kinh, hắn ta lên tiếng.
“Âm thanh này là từ phía Đông Bắc, nhóm người của Yên Bạch Ngữ hẳn đã đụng phải hung thú nguy hiểm, chúng ta nên đến giúp một tay.”
Lâm Khải hắn cũng không phải người tốt bụng nhưng ai cũng biết quan hệ của hắn là tỷ đệ Yên Bạch Ngữ và Yên Hắc Ngữ, nếu cứ vậy mà ngó lơ thì đúng là không hợp lý.
Khi này Thanh Lộ ngay lập tức lên tiếng, trường kiếm trong tay nàng ta đang hướng thẳng đầu của một con Thổ Xà mà chém xuống.
“Chúng ta còn chưa diệt xong yêu thú ở chỗ chúng ta, còn tâm trạng lo lắng cho bọn họ sao? Hơn nữa bên đó có Thánh Tử sư huynh, có thể xảy ra chuyện gì, các người vẫn nên tập trung diệt yêu thú đi.”
Cố Ngữ Yên vừa quay người, lại nghe được âm thanh chói tai kia thì liền biết xem ra là nàng không muốn tìm phiền phức nhưng phiền phức lại chủ động đến tìm.
Từ sâu trong rừng, một bóng đen lao ra nhanh như chớp bổ thẳng vào năm người Cố Ngữ Yên, cả nhóm đều chuẩn bị tinh thần từ trước nên đã nhanh chóng tránh né.
Khi này bọn họ mới quan sát kỹ được thứ vừa xuất hiện.
Thứ này có hình dạng như con người, nhưng phải to lớn hơn gấp năm lần, cả người chi chít những cục thịt u, trông đến dị dạng, nước da tím tái như xác chết trôi sông lâu ngày.
Cả người đầy những đường gân đỏ máu vằn vện, hàm răng sắc nhọn, khuôn miệng dài đến tận mang tai.
“Má ơi, cái quái gì mà xấu xí như vậy, chọc mù mắt ta rồi.” Người lên tiếng bình phẩm nhan sắc không ai khác chính là Tiểu Hắc.
“Hộ…Thánh Tử sư huynh, huynh có biết thứ kia là gì không?” Trường Trạc lên tiếng hỏi cấp trên của mình, xém tí nữa đã buộc miệng thốt ra hai từ Hộ Pháp, may