Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền nhận được tin tức thì ngay lập tức đến chính sảnh, mọi người đều đã có mặt.
“Ta nhận được tin tức của Mị Tứ, Ngụy Liên rời khỏi âm thầm rời khỏi Thánh Cung, đi đến Hải Vực, trong lúc theo dấu bà ta Mị Tứ đã phát hiện được một phòng giam được xây dựng dưới đáy biển, Lam phu nhân đang ở đó.”
Mị Nhị vừa dứt lời thì Mị Nhất đã nhanh chóng báo cáo.
“Tình hình bên phía Giang gia đã không thể tiếp tục chống đỡ, Lam Thừa đang bị thương, một vài trưởng lão của Thánh Cung hao tổn linh lực nên đã rời trận chiến, chỉ còn lại tên Phó Cung chủ là khó đối phó nhưng sức lực cũng không còn như ban đầu.
Đây chính là thời cơ thích hợp để chúng ta ra tay.”
Sau khi bàn bạc, Tiêu Huyền sẽ một mình đi đến Hải Vực, với thực lực của y hiện tại, một mình cũng có thể chống lại Ngụy Liên, không gặp nguy hiểm về tính mạng.
Còn Cố Ngữ Yên cùng mọi người sẽ tấn công vào cả Giang gia, Lam gia và Thánh Cung.
Hướng tấn công vào Thánh Cung sẽ do Cố Ngữ Yên dẫn đầu, kết hợp cùng với Mị Tứ.
Tấn công vào Giang gia được giao cho Mị Nhất và Mị Nhị, còn Lam gia đương nhiên là giao cho Mộ Dung và Mị Tam, dưới sự dẫn đường của Mộ Dung sẽ tấn công từ bên trong ra theo đường mật đạo.
Tiêu Huyền biết thực lực của Cố Ngữ Yên vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nên hất thời lo lắng.
“Yên nhi, hay là ta để Thanh Long đi theo giúp đỡ nàng, thực lực của nàng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.”
Cố Ngữ Yên ngẫm nghĩ một chút, tu vi của nàng vẫn chưa khai mở hoàn toàn, nguyên nhân cốt yếu là nàng còn thiếu hai phần nguyên hồn.
Lần trước ở Cấm Địa Trấn Ải Biên chỉ nhận phần nguyên hồn giữa ký ức và ba phần thực lực.
Còn bảy phần vẫn chưa trở lại.
Kết hợp với tu vi hiện tại trong kiếp này, nếu giao đấu trực diện với Phó Cung Chủ của Thánh Cung thì vẫn có phần thắng.
Tuy nhiên để phòng trường hợp hắn có lá bài tẩy, chưa kể đến còn lão tổ tông của Giang gia, vẫn là nên dẫn theo Thanh Long.
Hải Vực cách Thánh Cung không xa, là một eo biển không có người lui tới, vì nơi này gần như không có sinh vật nào sinh sống, nơi không có sự sống thì con người cũng có phần nghi hoặc, nảy sinh ý muốn tránh xa.
“Cung Chủ.”
Mị Tứ vừa trông thấy Tiêu Huyền liền báo cáo rõ tình hình, Ngụy Liên đã đi xuống dưới đáy Hải Vực được nửa canh giờ, bà ta chỉ dùng linh lực tạo màn khí bao quanh cơ thể, dù sao thời trẻ Ngụy Liên cũng nổi danh là kỳ nữ Phong Linh Thuật.
Ngay khi vừa báo cáo xong Mị Tứ lập tức trở về Vô Âm Cung để tập hợp với các huynh đệ và theo Chủ Mẫu đánh vào Thánh Cung.
Thời gian đi lại hơn hai khắc, vừa đúng lúc tập họp xong.
Tiêu Huyền dựa theo chỉ dẫn của Mị Tứ, rất nhanh đã nhìn thấy Ngụy Liên, trước mặt bà ta là một lồng giam, bên trong lòng là một nữ nhân kiều nhược, đôi mắt nhắm nghiền, hay cổ tay bị xích, dây xích gắn chặt vào lồng giam, toàn thân nữ nhân được bao bọc bởi linh khí, mái tóc dài che đi dung mạo.
Dù vậy nhưng y vẫn có thể khẳng định, đó chính là, mẫu thân.
Tiêu Huyền trong thoáng chốc tâm lại thấp thỏm, hơn hai mươi năm, đây là lần đầu y gặp lại mẫu thân kiếp này.
Nhưng ký ức Thanh Long đại đế đã thức tỉnh, tâm tình so với trước kia rõ bình lặng hơn.
Với năng lực của Tiêu Huyền, có thể ngay lập tức khống chế Ngụy Liên, nhưng làm như vậy có thể gây nguy hiểm cho mẫu thân y, lồng giam kia cũng có phần khác lạ, muốn mở ra phải có cách đặc thù nào đó.
Đúng như Tiêu Huyền dự đoán, Ngụy Liên khi đến gần lồng giam thì liền rạch một vết nhỏ vào đầu ngón tay, dẫn đường huyết tươi vào chính giữa ổ khóa lồng giam, từ xa có thể thấy bọt khí xuất hiện rồi ổ khóa hoàn toàn biến mất, cửa lòng giam mở ra.
Tiêu Huyền trong lòng thầm nghĩ hóa ra Ngụy Liên dùng cách này để giam giữ mẫu thân, ngoài bà ta ra không ai có thể mở được lồng giam này.
Không thấy nữ nhân trong ngục phản ứng, Ngụy Liên không chút khách khí mà đá mạnh vào người trước mặt.
“Tiện nhân, ngươi đừng giả vờ không biết ta ở đây, mau mở mắt ra.”
Lam Lam mở mắt, bị giam giữ hơn hai mươi năm nhưng ánh mắt của bà vẫn quật cường, nhìn thẳng vào Ngụy Liên.
Đối diện với ánh mắt đó Ngụy Liên càng thêm tức giận.
Bà ta cười lớn.
“Ngươi đó, ngươi có cái gì hơn ta, chỉ là một ả tiện nhân mà thôi, thiên phú ta không kém ngươi, dung mạo không kém ngươi, ta với Trường Sinh sư huynh còn là đồng môn, cùng nhau tu tập, sư phụ cũng đồng ý cho chúng ta kết thành phu thê.
Vậy mà chỉ vì ả hồ ly tinh nhà người mà huynh ấy không chấp nhận ta.
Nhìn xem bây giờ ta là chủ nhân của Thánh Cung, còn ngươi chỉ có thể bị giam giữ dưới đáy Hải Vực không ánh sáng, không sự sống này, cô độc, cô độc.
Lam Lam ta muốn ngươi phải trải qua cảm giác cô độc trăm năm, cô độc đến chết.
Ngươi có biết không, bao nhiêu năm ngươi ở nơi này, Trường Sinh sư huynh đều bên cạnh ta, huynh ấy yên lặng bên cạnh ta, ngươi chính là kẻ thừa, kẻ thừa giữa chúng ta.” Ngụy Liên càng nói lại càng kích động, nữ nhân trong ngục vẫn giữ thái độ điềm tĩnh.
Bởi lẽ nàng đã nghe ả ta nói đến trăm vạn lần, nhưng nàng biết Trường Sinh sẽ không bao giờ phản bội nàng, trái tim của chàng luôn thuộc về nàng.
Xin lỗi các bạn độc giả thân mến, trước đây khi viết tác giả hay bị mắc lỗi gõ sai tên nhân vật thuộc Lam gia (mình hay gõ nhầm thành Lâm gia) nên là mình xin phép đính chính lại tên của mẫu thân Tiêu Huyền là Lam Lam nha.
Đáng lí ra Tiêu Huyền có họ Trường, theo họ phụ thân, nhưng do chuyện lúc nhỏ nên người ta biết đến chàng là phế vật Lam gia, sau gọi theo họ mẫu thân là Lam Tiêu Huyền nha.
Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền nhận được tin tức thì ngay lập tức đến chính sảnh, mọi người đều đã có mặt.
“Ta nhận được tin tức của Mị Tứ, Ngụy Liên rời khỏi âm thầm rời khỏi Thánh Cung, đi đến Hải Vực, trong lúc theo dấu bà ta Mị Tứ đã phát hiện được một phòng giam được xây dựng dưới đáy biển, Lam phu nhân đang ở đó.”
Mị Nhị vừa dứt lời thì Mị Nhất đã nhanh chóng báo cáo.
“Tình hình bên phía Giang gia đã không thể tiếp tục chống đỡ, Lam Thừa đang bị thương,