Cố Ngữ Yên bốc hỏa, nhìn chằm chằm Tiêu Huyền ánh mắt sát thủ, đằng đằng sát khí.
Mị Tam thoáng rùng mình, Cố tiểu thư, à không chủ mẫu tương lai thật đáng sợ.
Tiêu Huyền phát hiện trong ánh mắt nàng còn mang theo sự khó hiểu, hắn thản nhiên cười, ám muội nói.
-“Yên nhi, đêm nay ta sẽ đến thăm nàng, hiện tại ta còn có việc đi trước đây.”
Nói xong hắn trực tiếp phóng ra cửa sổ, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Cố Ngữ Yên biết có đuổi theo cũng không kịp nên mặc kệ, quay lại nhìn Mị Tam, tên này đứng ở đây từ nãy đến giờ, thật xấu hổ.
Nàng ho khan hai tiếng.
-“Mị chưởng quỹ, ta hôm nay đến Ngự Tiền lâu là muốn mang đan dược đến đấu giá.”
Vừa nói nàng vừa lấy ra một hộp gỗ đặt lên bàn.
-“Cố tiểu thư, đan dược này là??”
-“Khai Độc đan, đan dược cấp bảy.”
Mị Tam nhìn hộp gỗ, chậm rãi mở ra xem, là ba viên đan dược trung phẩm.
Hắn mỉm cười với Cố Ngữ Yên, thật muốn nhéo cặp má phấn nộn kia.
-“Cố tiểu thư, cảm phiền tiểu thư chờ một lát, đan dược phải thông qua kiểm định mới có thể mang lên đấu giá.”
Mị Tam bước ra khỏi phòng, lát sau y dẫn theo một lão nhân quay lại.
-“Cố…”
-“Khụ, khụ.”
-“Cố công tử, vị này là Lão Kiểm chuyên phụ trách việc kiểm định vật phẩm trước khi mang lên đấu giá của Ngự Tiền lâu.”
Cố Ngữ Yên gật đầu chào Lão Kiểm, nàng cảm giác so với tổ phụ thì lão nhân này còn lớn tuổi hơn.
Lão Kiểm bước đến bên bàn, cầm hộp gỗ, bắt đầu kiểm tra đan dược.
Gương mặt ông lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mị Tam đứng bên cạnh, lần này Lão Kiểm làm việc có chút lâu hơn mọi khi.
Lão Kiểm nhìn Mị Tam gật đầu, biểu thị đan dược không có vấn đề gì, từ tốn nói.
-“Mị chưởng quỹ, đây quả thật là Khai Độc đan, đan dược cấp bảy trung phẩm…Hơn nữa, còn là đan dược đã thất truyền từ lâu.”
-“Cố công tử, một canh giờ sau hội đấu giá sẽ bắt đầu, Khai Độc đan này sẽ là vật phẩm được đấu giá cuối cùng, giá khởi điểm là năm vạn kim tệ, tiền thu được từ việc đấu giá Ngự Tiền lâu sẽ lấy mười phần trăm, công tử thấy thế nào?”
Cố Ngữ Yên đối với lời của Mị Tam thì thoải mái đồng ý, trong hội đấu giá vật phẩm càng về sau sẽ càng đặc biệt, thu hút được sự chú ý của nhiều người, sắp xếp như vậy rất vừa ý nàng.
Lão Kiểm đánh giá nam tử trước mặt, ngũ quan anh tuấn, là một thiếu niên trẻ tuổi, thật không ngờ trong tay lại có đan dược thất truyền.
-“Công tử, nếu có thể mang đan phương của Khai Độc đan đến đấu giá, lợi nhuận thu được sẽ càng lớn.”
Cố Ngữ Yên mỉm cười.
-“Kiểm tiền bối, đan dược càng hiếm có thì càng trân quý.”
Nàng hiểu ý của Lão Kiểm nếu đem đan phương đến đấu giá, chỉ cần Ngự Tiền Lâu đưa ra thông báo về hội đấu đấu giá đan phương trước vài tháng thì nhất định sẽ xảy ra bùng nổ, giá cả càng lúc càng tăng cao nhất là các Công Hội Luyện Đan