Những tia nắng đầu ngày xuyên qua mái ngói dột nát chiếu vào phòng.
Cố Ngữ Yên chậm rãi mở mắt.
-“Võ giả cấp ba, cũng tạm được.”
Tiếng nói của Cửu Thiên Châu vang lên trong đầu Cố Ngữ Yên.
Nàng thở dài, cố gắng cả một đêm cũng chỉ lên được đến Võ giả cấp ba, cách cảnh giới cường giả còn quá xa.
Đùa gì chứ, nếu Cố Ngữ Yên đem chuyện này nói ra, có quỷ mới tin.
Người bình thường muốn tu luyện đến Võ giả cấp ba sẽ mất khoảng một năm.
Dù sao Cố Ngữ Yên cũng chẳng phải người thường, là thành phần xuyên không độc nhất vô nhị mang theo hào quang nhân vật chính.
Nàng bước xuống giường, quá đói, kiếm cái gì ăn rồi tính tiếp.
Cố Ngữ Yên nhớ tới quả trứng đà điểu, thế là nàng ôm nó đến một góc sau nhà, kiếm củi chuẩn bị nhóm lửa trực tiếp làm trứng nướng.
-“Này này, nha đầu ngốc, ngươi tính làm trò gì?”
Cửu Thiên Châu hốt hoảng la lớn.
Cố Ngữ Yên cau mày, nàng chỉ muốn ăn sáng cũng không được yên.
-“Làm trứng nướng.”
-“Nướng cái đầu ngươi.”
-“Trứng gà, cái đầu ta có đắc tội với ngươi à?”
Cái gì mà Cửu Thiên Châu, Thần Khí Thượng Cổ, hở tí là cáu gắt với nàng, mở miệng là cái đầu ngươi, bộ đầu nàng có thù ba đời ba kiếp với nó à.
Cùng lắm lúc nhỏ nàng chỉ ngây thơ, vô tội lỡ tay đem luộc nó mà thôi.
-“Ngươi có biết quả trứng trên tay ngươi là trứng gì không?”
-“Trứng đà điểu, lát nữa sẽ thành trứng nướng.”
-“Nướng cái đầu ngươi, đà điểu cái đầu ngươi.”
Cố Ngữ Yên cạn ngôn rồi, nàng thật sự có lòng tin kiếp trước cái đầu nàng đã đắc tội với Cửu Thiên Châu.
-“Ngu ngốc, đó là trứng phượng hoàng đấy.
Thượng Cổ Thần Thú Kim Hỏa Phượng Hoàng.”
-“Ồ, thì sao?”
Đối với Cố Ngữ Yên thì trứng nào cũng là trứng, đem nấu lên là được.
Trứng phượng hoàng, nghe thật là oai nha, chắc hẳn mùi vị sẽ rất ngon.
Cố Ngữ Yên trong lòng tò mò, không phí thời gian nàng nhanh tay nhóm lửa.
-“Nè nè, ngươi còn muốn nướng trứng sao?”
-“Ừm, ta chưa bao giờ ăn trứng phượng hoàng, hiện tại có cơ hội rồi.”
-“Không được.”
Cửu Thiên Châu gắt lên.
-“Trứng gà, cuối cùng ngươi muốn cái gì? Cứ nói thẳng ra đi.”
-“Đương nhiên muốn ngươi giữ nó, đợi nó nở ra, sau đó kí khế ước linh thú.”
Cố Ngữ Yên ngờ nghệch hỏi.
-“Muốn ta ấp trứng?”
-“Không cần, trứng phượng hoàng đến thời điểm thích hợp sẽ nở, ngươi giữ nó bên người là được, có thể săn ma thú lấy linh thạch cho nó hấp thụ, như vậy sẽ nhanh nở hơn.”
Không nghe thấy Cố Ngữ Yên đáp, Cửu Thiên Châu liền mặc định nàng chậm tiêu bèn kiên nhẫn giải thích.
-“Thượng Cổ Thần Thú vạn năm khó thấy, chỉ có thể gặp không thể cầu.
Mà dù có gặp cũng không có khả năng thiết lập khế ước với chúng.
Ngươi rất may mắn gặp Kim Hỏa Phượng Hoàng khi còn trong trứng, chỉ cần giữ nó bên cạnh đợi đến lúc nở, nó liền xem ngươi giống như chim mẹ, muốn kí khế ước cũng không khó.”
-“Được rồi, ta hiểu rồi, ta sẽ làm chim mẹ thật tốt.”
-“Chủ nhân của Cửu Thiên Châu, bên người không có lấy một linh thú rất mất mặt.
Có Kim Hỏa Phượng Hoàng bên cạnh ít nhất cũng có chút thể diện.”
Cố Ngữ Yên bĩu môi, không đáp lời của Cửu Thiên Châu.
Bản thân nàng cũng biết Thượng Cổ Thần Thú lợi hại đến mức nào, người sở hữu Thần Thú ai nấy đều là cường giả đứng đầu đại lục, Thượng Cổ Thần Thú lại càng lợi hại hơn rất rất nhiều.
Chỉ là nàng không có nhiều kiến thức về chúng lắm.
Cố Ngữ Yên phủi tay, trèo tường ra bên ngoài.
-“Nè, ngươi tính đi đâu?”
-“Kiếm đồ ăn.”
Nàng dựa theo trí nhớ hôm trước, đi thẳng đến Thâm Sơn.
-“Nha đầu tính đi tự sát à?”
Cố Ngữ Yên hiện tại chỉ là võ giả cấp ba, một thân một mình tiến vào rừng Thâm Sơn cũng không khác đi tự sát là mấy.
-“Trứng gà, ngươi ở trong cơ thể ta lâu như vậy, có biết ta đã trải qua những gì không?”
-“Biết được đôi chút, phần lớn thời gian ta đều