Cố Ngữ Yên trở về Bạch Mai viện, nàng tiến vào không gian huyễn tưởng.
Tiểu Bạch đang bị Tiểu Nấm, Tiểu Hành và Tiểu Phượng vây quanh.
Cố Ngữ Yên đi đến bắt đầu thiết lập khế ước với Tiểu Bạch.
Khế ước hình thành, Cố Ngữ Yên vui vẻ, Tiểu Bạch là ma thú cấp tám, cuối cùng trong dàn linh thú của nàng, cũng có một bé ma thú rồi.
Mỗi lần muốn triệu hồi linh thú không cần đau đầu suy tính nữa.
Ngay lúc này có một cục bông trắng, từ trong gian nhà gỗ lăn ra.
Cố Ngữ Yên nhìn Trứng Gà, Trứng Gà nhìn Tiểu Hành, Tiểu Hành nhìn Tiểu Nấm, Tiểu Nấm nhìn Tiểu Phượng, Tiểu Phượng nhìn Tiểu Hổ, Tiểu Hổ nhìn Tiểu Bạch và rồi Tiểu Bạch nhìn Cố Ngữ Yên.
Thật không ngờ đã mấy ngày trôi qua cục bông trắng tiểu hồ ly vẫn còn say rượu chưa tỉnh.
-“Tiểu Hổ, ma thú uống rượu sẽ say như vậy sao?”
Tiểu Hổ lắc đầu.
-“Chủ nhân, ta không biết, đây là lần đầu ta thấy ma thú như vậy.”
Cố Ngữ Yên tiến đến ẵm tiểu hồ ly lên, chọc chọc gương mặt của nó.
Tiểu hồ ly chậm rãi mở mắt, gương mặt lộ ra vẻ ngơ ngác.
Nó nhìn Cố Ngữ Yên, sau đó nhìn xung quanh một vòng, rồi lại tiếp tục nhắm mắt ngủ.
@@@
Tiểu Hành nhìn Tiểu Nấm, sau đó cả hai nhìn lão đại Trứng Gà.
Cuối cùng cả ba huynh đệ đồng loạt đem tiểu hồ ly quăng xuống nước.
Tiểu hồ ly giật mình, nhảy cẩng lên, toàn thân nó ướt sũng trông cực kỳ tội nghiệp.
Tiểu hồ ly có vẻ đã trở nên tỉnh táo, nó chảy thẳng đến chỗ Cố Ngữ Yên, đôi mắt to tròn long lanh, thập phần đáng yêu nhìn nàng.
Cố Ngữ Yên mềm lòng cuối người đối diện tiểu hồ ly, ngay lúc này tiểu hồ đột nhiên cắn vào ngón tay nàng.
Một giọt máu rơi trúng ngay đỉnh đầu tiểu hồ.
-“Đọc chú ngữ.”
Cố Ngữ Yên dựa theo lời Cửu Thiên Châu cứ như vậy đọc chú ngữ, thành lập khế ước linh thú với tiểu hồ.
Nhóc con này dám cắn nàng.
Tiểu hồ ly phát hiện ra bản thân đã trở thành linh thú khế ước thì ấm ức, lăn lộn trên mặt đất không ngừng khóc lóc.
Cục bông trắng lại là ma thú cấp chín, đúng là không tệ chút nào.
Cố Ngữ Yên dùng linh lực hệ thủy, nàng búng tay toàn bộ nước trên người tiểu hồ ly nhanh chóng rời khỏi bộ lông trắng muốt của nó, tụ lại thành một quả cầu nước, sau đó nước từ đâu thì quay về đó.
Nàng lấy ra một bình rượu đưa đến trước mũi tiểu hổ ly.
-“Từ nay gọi em là Tiểu Hồ được không?”
-“Ngữ Yên tỷ, không được.”
Tiểu Phượng lên tiếng phản đối.
-“Ngữ Yên tỷ, Tiểu Hồ, Tiểu Hổ rất dễ nhầm lẫn.”
-“Vậy sao?”
Cố Ngữ Yên vừa hỏi vừa nhìn Bạch hổ.
Tiểu Hổ ngay lập tức gật đầu chắc nịch.
Nàng lại nhìn ba huynh đệ khí linh, cả ba lại đồng loạt nhìn nhau rồi nhìn lại Cố Ngữ Yên.
Cục bông này trắng tính như vậy nhưng không thể lấy trùng tên với Tiểu Bạch được.
Bạch bạch, bạch tạng, bạch tuộc...
-“Được rồi, gọi là Tiểu Hắc đi.”
Tiểu Phượng hài lòng tán thành.
Mọi người cũng không có ý kiến, riêng tiểu hồ ly thì hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bình rượu trên tay Cố Ngữ Yên.
-“Tiểu Hắc.”
Cố Ngữ Yên gọi, tiểu hồ ly vẫn đứng yên bất động.
-“Tiểu Hắc.”
Vẫn bất động.
-“Tiểu Hắc, đến đây sẽ có rượu ngon.”
Tiểu hồ ly ngay lập tức phóng đến bên người Cố Ngữ Yên, muốn trèo lên người nàng, cố gắng với bình rượu trên tay nàng.
Cố Ngữ Yên ngồi xổm xuống đưa bình rượu cho