Đến lớp học, Cố Ngữ Yên vừa đến thì lão sư cũng đến.
-“Ngươi.”
Lão sư chỉ tay vào nàng.
Cố Ngữ Yên nhất thời không thoải mái.
-“Ra ngoài.”
Cố Ngữ Yên nhíu mày, tình huống gì vậy? Ngày đầu đi học có vẻ không được suông sẻ.
Lúc này có một bạn học đứng dậy, nữ tử gương mặt khả ái, lộ rõ vẻ tươi tắn, sáng lạn, hướng lão sư nói.
-“Lý lão sư, vị này là đồng học mới đến, ngày hôm qua lớp chúng ta đã nhận được thông báo.”
-“Mộc Nhiên, ta không cho gọi, trò lại tự ý phát biểu, mau ngồi xuống.”
Cố Ngữ Yên thở dài, Lý lão sư, nói như vậy thì chín phần là người của Lý gia rồi, đối với nàng gây khó dễ thì xác định luôn phần còn lại, 100% là người Lý gia.
Thật là trong nhà ra đến ngoài phố ở đâu cũng có địch nhân.
Nhưng mà làm lão sư lại công tư bất phân, trắng trợn gây khó dễ, chèn ép học sinh, đúng là rất quá đáng.
Nhân danh mỹ nữ giảng viên đại học thế kỉ 21, Cố Ngữ Yên không thể chấp nhận chuyện này.
-“Nha đầu, tên Lý lão sư đó ngứa mắt quá.”
Đúng lúc này Cửu Thiên Châu lên tiếng.
-“Đúng vậy.”
Cố Ngữ Yên tiếp lời, tán thành trăm phần trăm.
Hệ thống giáo dục Mạc Ly quốc, hội đồng sư phạm Thiên Trung viên, nơi dạy dỗ thế hệ trẻ, tươi lai của nhân loại không thể chấp nhận lão sư như vậy, phải bài trừ.
-“Ngươi mau ra ngoài.”
Cố Ngữ Yên mỉm cười, nàng chỉ tay vào bản thân, hỏi lại.
-“Lý lão sư chắc chắn muốn đuổi ta ra ngoài?”
-“Đúng vậy, phế vật Cố gia không xứng ngồi trong lớp của ta.”
-“À, vậy sao? Nếu như vậy ta sẽ ra ngoài, chỉ mong lão sư đừng hối hận.”
Lý lão sư lộ vẻ khinh bỉ, để phế vật như Cố Ngữ Yên ngồi trong lớp của ông thì thật quá mất mặt, không hiểu viện trưởng nghĩ thế nào lại để hạng người vô dụng như nàng ta đến đây học.
-“Lý lão sư.”
-“Mộc Nhiên, trò lại có ý kiến gì?”
-“Lý lão sư, người làm vậy có phần quá đáng.”
Mộc Nhiên đối với hành động của Lý lão sư rất bất mãn, Cố Ngữ Yên được sắp xếp đến lớp học, không có sai phạm gì, hơn nữa nàng ấy cũng là đệ tử nội môn của Thiên Trung viện, sao lại có thể vô lý đuổi đi như vậy? Lời đồn cũng chỉ là lời đồn, thiên phú tu luyện không tốt có thẻ dựa vào thế mạnh khác, Lý lão sư mở miệng liền nói người khác là phế vật, đúng là quá đáng.
-“Nếu đối với phế vật không thể tu luyện lại thương cảm như vậy, thì sẽ biến bản thân thành hạng phế vật mà thôi.
Hay là ngươi cũng muốn theo phế vật ra ngoài.”
Mộc Nhiên tức giận trực tiếp rời khỏi lớp, lớp học có lão sư như vậy nàng mới không thèm học.
-“Đồng học Cố.”
Mộc Nhiên đuổi theo Cố Ngữ Yên, nàng ta tươi cười, hướng Cố Ngữ Yên nói.
-“Ta là Mộc Nhiên, đồng học Cố có thể gọi ta là Mộc Mộc hay Nhiên Nhiên đều được.
Ta thích nhất là thưởng thức mỹ vị, món ăn yêu thích là bánh quế hoa, thích du sơn ngoạn thủy, à đúng rồi thuộc tính linh lực là hệ Mộc, tu vi Võ Vương cấp bốn.
Năm nay mười tám tuổi, chưa có hôn phối…”
Cố Ngữ Yên nhanh chóng giơ ngón tay chặn cái miệng đang không ngừng thao thao bất tuyệt của Mộc Nhiên lại, nếu không lát nữa nàng ta nhất định sẽ đem luôn gia phả mười tám đời ra mà nói mất.
-“Được rồi không cần nói hết đâu, ta là Cố Ngữ Yên.”
-“Yên Yên, ta có thể gọi như vậy không?”
Cố Ngữ Yên gật đầu đáp ứng.
-“Yên Yên từ nay chúng ta sẽ là bằng hữu, có được