Cố Ngữ Yên về tới tiểu viện hoang vu, hẻo lánh, rách nát, tồi tàn, đi thẳng vào phòng ngủ.
Nàng chạy đến bên giường nhìn ngắm quả trứng phượng hoàng đang được đặt yên ổn trong góc.
-“Trứng gà, ta phải làm gì?”
-“Đặt linh thạch lên vỏ trứng.”
-“Okay.”
Cố Ngữ Yên theo lời Cửu Thiên Châu đổ toàn bộ linh thạch nàng thu thập được trong một tháng lên quả trứng.
Hoa văn trên trứng phượng hoàng phát sáng, tiếp đó linh thạch cũng phát sáng theo.
Thoáng chốc toàn bộ linh thạch biến mất, đợt thêm một lát cũng không có gì xảy ra.
-“Trứng gà, xong rồi à?”
-“Xong rồi.”
-“Haizzz, vẫn chưa nở.”
Cố Ngữ Yên vươn tay gõ vài cái lên quả trứng.
-“Tiểu Phượng hoàng, mau mau ra đây chơi với ta đi.
Ngươi nếu còn không ra ta sẽ không nhịn được mà nướng trứng ăn đó.”
Cố Ngữ Yên dứt lời thì vỏ trứng bắt đầu nứt, chiếc mỏ nhỏ nhắn của phượng hoàng lộ ra.
Cố Ngữ Yên mở lớn hai mắt, nhìn chằm chằm cảnh tượng chim non phá vỏ.
Trước mắt nàng chính là Kim Hỏa Phượng Hoàng, Thượng Cổ Thần Thú bộ dạng nhất định uy vũ, oai phong lẫm liệt.
-“Rắc rắc, bùm.”
Phượng hoàng phá vỏ thành công, dang cánh.
Cơ mà Cố Ngữ Yên nhìn thế nào thì cũng thấy trước mặt mình là một con gà con, lông vàng, cánh vàng, đến đôi mắt cũng vàng tuốt, nói chung toàn thân đều màu vàng.
Có to hơn gà con bình thường một chút.
-“Trứng gà, đây là Kim Hỏa Phượng Hoàng?”
Cố Ngữ Yên nghi ngờ hỏi.
-“Đúng vậy.”
Cửu Thiên Châu chắc nịch đáp.
-“Chíp Chíp, mẹ mẹ.”
Cố Ngữ Yên há hốc miệng, cảm thấy bản thân nghe lầm rồi.
Nàng ở rừng Thâm Sơn suốt một tháng cũng không nghe thấy ma thú nói tiếng người.
-“Chíp chíp, mẹ mẹ.”
-“Trứng gà, yellow bird biết nói sao?”
-“Đương nhiên là biết.
Thượng Cổ Thần Thú vừa chào đời liền có cấp bậc Thánh thú, có thể nói chuyện với con người.”
Đúng là nhỏ nhưng có võ, yellow bird nhỏ nhắn đáng yêu trước mặt Cố Ngữ Yên lại là một Thánh thú.
-“Vậy nó có hiểu được ta nói không?”
-“Thử là biết.”
Cố Ngữ Yên xòe bàn tay, đưa đến trước Kim Hỏa Phượng Hoàng, nó thấy vậy liền nhảy vào lòng bàn tay nàng.
-“Chíp chíp, mẹ mẹ.”
Cố Ngữ Yên dịu dàng.
-“Lông vàng, ta không phải mẹ của ngươi.
Có thể gọi ta là chị, à chính là tỷ tỷ.”
-“Chíp chíp, chị mẹ.”
-“Là chị không phải mẹ.”
-“Chíp, tỷ mẹ.”
Cố Ngữ Yên đen mặt, con chim nhỏ này rốt cuộc là có hiểu lời nàng nói không vậy? Ngay lúc này tiểu phượng hoàng lại kêu lên.
-“Chíp chíp, tỷ tỷ.”
-“Đúng đúng.”
Cố Ngữ Yên hài lòng gật đầu, nàng nhẹ nhàng vuốt v e bộ lông vàng óng của Kim Hỏa Phượng Hoàng.
Tiểu phượng hoàng nhận biết được bản thân được khen ngợi, nên rất vui vẻ, liên tục kêu tỷ tỷ.
-“Sau nàng gọi ngươi là lông vàng nhé.”
Nghe thấy lời Cố Ngữ Yên, tiểu phượng hoàng xụ mặt, cúi đầu.
Nó không thích cái tên này chút nào.
Kim Hỏa Phượng Hoàng giơ hai cánh nhỏ, tạo kí hiệu hình chữ X.
-“Yellow bird có được không?”
-“Không được.”
Cửu Thiên Châu lên tiếng phản đối, nó cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm trong việc đặt tên này.
Nha đầu Cố Ngữ Yên luôn đặt cho người khác những cái tên kì quái.
Nó đã là một nạn nhân rồi, đường đường là Thượng Cổ Thần Khí Cửu Thiên Châu vào miệng nàng lại thành trứng gà.
-“Chíp chíp, Phượng hoàng.”
Kim Hỏa Phượng Hoàng dường như muốn nhắc nhở Cố Ngữ Yên thân phận của