Một tuần sau đó, Cố Ngữ Yên vẫn âm thầm theo dõi Cố Liên Kiều và đến phía Tây rừng Bích Lâm Sơn.
Mị Tam theo đúng hẹn, gửi tin báo đến vương phi tương lai, chuyện người giao phó đã hoàn thành.
Tại một sơn trang ngoại thành, với tên gọi Bạch Hạc Huyền trang.
Đây là sơn trang tư nhân của Huyền vương.
-“Vương phi, hai trăm người kia đang đợi ở sân sau.” – Mị Tam nói.
Cố Ngữ Yên gật đầu, sau đó chân mày nàng khẽ chau lại.
-“Tên này ở đây làm gì?”
Nàng chỉ tay vào Mộ Dung.
-“Đệ muội, muội nhận ra ta sao?”
Mộ Dung chỉ tay vào bản thân, gương mặt hớn hở, hôm nay hắn không có dịch dung.
Sao Cố Ngữ Yên lại cảm thấy dáng vẻ tên này rất gợi đòn vậy?
-“Không, ta cũng không nói là nhận ra ngươi.” – Cố Ngữ Yên lạnh nhạt đáp.
-“Nhưng mà…”
Không để Mộ Dung kịp nói xong Cố Ngữ Yên đã cất bước, đi đến sân sau.
Mộ Dung nhìn Mị Tam chẹp miệng.
-“Tam Khả Ái, chủ tử nhà các người đúng thật là, hắn ngày thường băng lãnh, hiện tại muốn cưới vợ cũng chọn trúng mỹ nữ lạnh lùng.
Mùa hè ở cạnh hai người này, không sợ nóng.”
Mị Tam trưng ra nụ cười thương hiệu của người làm ăn, im lặng không đáp lời Mộ Dung.
Mộ Dung nhìn nụ cười thương hiệu của Mị Tam thì cảm thấy ngứa tay, muốn nhéo má tiểu thịt tươi trước mặt nhưng chợt khựng lại, hành động này có thể mang lại nguy hiểm cho bản thân hắn.
Ngay khi Mộ Dung vừa định đi theo Cố Ngữ Yên ra sân sau liền bị Mị Tam ngăn lại.
-“Vương phi có lệnh, không để ai tiến vào theo người.”
Mộ Dung nhướng mày, hắn hướng Mị Tam hỏi.
-“Tam Khả Ái, nếu vương gia và vương phi ra hai mệnh lệnh khác nhau, ngươi sẽ nghe lời ai?”
Mị Tam lại chưng ra nụ cười thương hiệu làm ăn, không hổ danh là chưởng quỹ Ngự Tiền lâu, trong lòng thầm thả một câu.
-“Vương phi, nhà thì phải có nóc.”
Sân sau sơn trang.
Hai trăm người mặc y phục màu xám đứng đầy một khoảng sân viện, trong bọn họ có nhóm người đang xì xầm, có người đứng yên lặng, còn có người đang nằm trên đất mà ngủ.
Cố Ngữ Yên vừa xuất hiện, hai trăm đôi mắt đều đổ dồn về phía nàng.
Đứng giữa sân viện, Cố Ngữ Yên phất tay, bên cạnh nàng xuất hiện một cái rương lớn, đầy ắp hoàng kim, trên tay nàng cầm chiếc bút lông, cất tiếng nói.
-“Tất cả người ở đây, nếu kẻ nào chạm được vào người của ta thì rương hoàng kim này sẽ thuộc về người đó.”
Tiếng Cố Ngữ Yên vừa dứt, thì mọi người đều nhìn nàng, rồi lại nhìn chăm chăm vào rương hoàng kim, riêng có hai nam tử đang đứng tựa người vào gốc cây, chỉ thoáng liếc qua rương hoàng kim, ánh mắt họ chú mục về phía Cố Ngữ Yên.
Thời gian một chén trà trôi qua, mọi người đồng loạt xông về phía Cố Ngữ Yên ra sức chạm vào người nàng.
Những người có tu vi ngay lập tức bộc phát linh lực, người không có tu vi hoặc tu vi hấp thì dựa vào mánh khóe, sức bền…ra sức liều mạng, ai cũng muốn đoạt được rương hoàng kim kia.
Bọn họ đều là những kẻ bần cùng, không còn gì để mất, cũng không hy vọng có ngày vươn mình nhưng hiện tại rương hoàng kim kia chính là cơ hội, và có thể đó là cơ hội duy nhất trong đời họ.
Cố Ngữ Yên nhẹ nhàng tránh né tất cả những cánh tay, những thân người đang lao về phía mình.
Nửa canh giờ trôi qua, nàng tỏa ra uy áp Kim Đan cảnh hậu kỳ khiến mọi người đều đứng sững lại, dưới tác dụng của uy áp từng người từng người khụy xuống, ngồi, nằm bệt trên đất.
Nàng xoay cây bút trong tay, mỉm cười xinh đẹp, giọng nói nàng trong trẻo như tiếng suối róc rách, nhưng vẫn là thanh âm lạnh nhạt.
-“Nếu đổi lại trong tay ta là một thanh đoản kiếm thì các ngươi đều…đã chết.”
Lúc này hai trăm người trong sân viện mới nhìn nhau, bất giác đôi mắt họ trợn lớn, trên cổ mỗi người đều dính một vệt mực, hai trăm người hai trăm vết mực không xót một