Hai con quái thú vừa xuất hiện thật sự đã khiến tình hình trở nên khó khăn hơn.
Nếu chỉ giao chiến với một mình Trương Triệu Khoan, Ngụy Vô Mục có tự tin sẽ nắm lấy phần thắng nhưng hiện tại có thêm con quái vật ba đầu khiến ông rơi vào thế hạ phong.
Trương Triệu Khoan lợi dụng lúc Ngụy Vô Mục đang bị công kích bởi quái thú, muốn tìm sơ hở để đánh lén ông.
Ngay lúc tình thế cấp bách thì.
“Bùm.”
Tiếng nổ do hai luồng linh lực va chạm vang lên, tiếp sau đó là giọng nói không thể lẫn vào đâu được của lão ngoan đồng Vô Phong.
“Trương Triệu Khoan, ngươi đã xấu lại còn vô sỉ hèn hạ, thật là khiến người khác bội phục.”
Trương Triệu Khoan nhìn chằm chằm vào Vô Phong, ánh mắt đằng đằng sát khí nhưng ông ta không trực tiếp động thủ mà lên tiếng.
“Vô Hội Trưởng, ngài làm vậy là có ý gì? Công Hội Luyện Đan Sư không phải có quy định không can thiệp vào bất kỳ tranh chấp bên ngoài nào hay sao?”
Vô Phong nghe thấy lời của Trương Triệu Khoan thì bĩu môi.
Ông thở dài, điệu bộ hết sức cảm thông.
“Không chỉ xấu, đê tiện, hèn hạ mà còn bị ngu nữa.”
Nói đoạn ông quay đầu nhìn bằng hữu già của mình.
“Lão Ngụy thấy ta nói có đúng không?”
Ngụy Vô Mục vuốt chòm râu bạc, ra chiều suy tư, rất nhanh sau đó ông liền gật đầu tán thành, còn vỗ tay phụ họa.
“Nói rất đúng, người như vậy căn bản không thể đào tạo được.”
“Hai người, hai người…” Trương Triệu Khoan hỏa khí xung thiên, ông ta tức đến độ nói không nên lời.
“Quy định của Công Hội Luyện Đan Sư đó là chuyện của công hội, còn lão nhân ta đến đây là chuyện của ta.
Ngươi có thấy ta đem công hội đến đây không? Có thấy thì ngươi chỉ lão nhân gia ta xem.”
Thế trận trở về trạng thái cân bằng, hai chọi hai.
Sân viện lúc này cũng bất ngờ xuất hiện một nhóm người đeo mặt nạ, bọn họ đều đồng loạt nhắm vào còn quái vật cá sấu đầu sói mà tấn công.
Cùng lúc đó, trước cửa lớn Cố phủ, người của Lý gia đứng động nghịt, chật kín cả một con phố dẫn đầu là Lý Trác, đối diện Lý Trác là Cố gia gia chủ, Cố Nguyên.
Dân chúng xung quanh thấy cảnh tượng này liền hiểu ngay là sắp có giao chiến giữa hai gia tộc, người bình thường nhỏ nhoi như bọn họ không dám can dự vào chuyện lớn thế này.
Trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, người dân đều tránh mặt, vào nhà đóng chặt cửa.
Lý Trác nhìn người của Cố gia, gương mặt đắc ý mười phần.
“Cố gia chủ, ông tuổi cao sức yếu rồi, ta nể tình ông là bậc tiền bối khuyên ông một câu, đầu hàng sẽ tránh thương vong.”
Cố Nguyên lạnh nhạt cười, ông cất giọng uy nghiêm.
“Ngươi còn biết ta là bậc tiền bối?”
Ông thật không hiểu nổi, lão gia chủ Lý gia đời trước, cũng chính là phụ thân của Lý Trác và Lý Phùng, vốn là người một đời lỗi lạc, sống trượng nghĩa, trắng đen rõ ràng.
Vì sao sinh ra hai người con đều là loại bại hoại, không biết tốt xấu.
“Đương nhiên là biết, phụ thân ta ngày trước với Cố gia chủ đây, chẳng phải là có giao tình sao.
Hơn nữa…”
Lý Trác chưa nói hết câu thì đã mãi mãi không còn cơ hội để nói thêm lời nào nữa.
Kiếm của Lý Phùng, đệ đệ ruột thịt của ông ta đã tiễn Lý Trác lên đường xuống hoàng tuyền, lưỡi kiếm sắc bén chém ngang cổ khiến Lý Trác chết không kịp ngáp, hai