Cố Ngữ Yên và hai biểu huynh Cố Thương và Cố Thất đi được một đoạn, lúc cả ba đang vừa đi vừa trò chuyện dọc hành lang ngự hoa viên thì vô tình chạm mặt một nam tử đang đi theo hướng ngược lại.
Bốn người vốn đã lướt qua nhau nhưng mái tóc màu bạch kim của Cố Ngữ Yên đã khiến cho nam tử vừa rồi chú ý.
Hắn xoay người, gọi.
“Tiểu thư, xin dừng bước.”
Cố Ngữ Yên theo tiếng gọi vừa phát ra xoay đầu, là mỹ nam tạc tượng.
“Đúng là nàng, không ngờ lại gặp nàng ở đây.” Nam tử lại tiếp tục lên tiếng.
Cố Ngữ Yên vừa định đáp lời thì Cố Thất đã chắn trước mặt nàng.
“Khoan, khoan, ngươi là ai?”
“Ngươi có quan hệ gì với Ngữ Yên?” Cố Thương tiếp lời.
Thì ra cảm giác có ca ca là như thế này, rất ấm lòng nha.
Cố Ngữ Yên mỉm cười, nàng lên tiếng kể lại câu chuyện giúp lão bà tránh khỏi việc bị xe ngựa đụng phải trên phố với hai vị biểu huynh.
Tuy nhiên nàng cũng chỉ nói đến chuyện bản thân và nam tử kia đồng thời cứu người, còn chuyện hắn làm ngã xe ngựa rồi gặp phải quận chúa Vũ Quốc Hầu thì nàng không đề cập đến.
Dù sao cũng không liên quan đến nàng.
“À ra là như vậy.” Cố Thất vừa nói vừa hướng nam tử đối diện cười cười.
“Công tử, chúng ta thất lễ rồi.” Cố Thương nói.
“Không sao.” Nam tử đáp.
Xong y nói tiếp.
“Tại hạ Kim Hạn.”
“Thì ra là Kim công tử.” Cố Thương nói.
Khoan khoan, hình như…Cố Thất bất giác mở lớn mắt, chăm chú nhìn nam tử trước mặt, Kim, họ Kim, Kim Hạn không phải là tên của Thái tử Bắc Nguyên sao?
“Thái tử Bắc Nguyên Quốc?” Cố Thất lên tiếng.
Thật không ngờ sứ thần lần này lại là Thái tử, những lần trước bàn bạc về giao thương hai nước đều là các vị quan lại mà thôi.
Cố Ngữ Yên duy trì trạng thái đạm bạc, nếu chỉ đơn giản vì vấn đề giao thương đã được định sẵn từ sớm giữa hai nước thì căn bản không cần đích thân nhân vật như Thái tử ra mặt làm sứ thần.
Mà thôi kệ đi, đó là chuyện quốc sự triều chính, nàng không cần quan tâm.
“Tại hạ Cố Thương.”
“Tại hạ Cố Thất.”
Nói xong cả hai huynh đệ đều đồng loạt nhìn Cố Ngữ Yên, thuận miệng giới thiệu luôn hộ nàng.
“Mỹ nữ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn này là Cố Ngữ Yên, biểu muội của chúng ta.”
Kim Hạn hữu lễ gật đầu, tươi cười nói.
“Thì ra là công tử và tiểu thư Cố gia, trăm nghe không bằng một thấy, khí chất bất phàm.”
Cố Ngữ Yên thầm nghĩ bản thân đã đánh giá sai về nam nhân này vốn tưởng hắn là kiểu người cương nghị, kiệm lời không ngờ cũng rất biết cách ăn nói.
Lúc này Cố Ngữ Yên sực nhớ đến một việc, nàng lấy ra từ không gian một chiếc túi thêu màu xanh lục bảo, đưa đến cho Kim Hạn.
“Thái tử Bắc Nguyên, đây là món quà cảm tạ của lão bà hôm trước nhờ ta đưa cho ngài.”
Kim Hạn nhận lấy túi thêu, chăm chú quan sát, Bắc Nguyên Quốc nổi tiếng với nhiều loại khí linh đặc biệt, thiết kế tinh tế, chất lượng lại rất tốt.
Tuy nhiên nói về y phục, trang sức những vật dụng nhỏ nhắn để trang trí đẹp mắt thì lại có phần đơn giản, không cầu kỳ, cũng rất ít khi gặp được người bán những món đồ này trên phố.
Kim Hạn là lần đầu trông thấy loại túi thêu nhỏ nhắn như vậy ngày thường trong cung hắn cũng có thấy túi thêu nhưng kích thước đều lớn hơn, họa tiết cũng khác biệt rất nhiều.
Đều là người trẻ tuổi, có duyên gặp nhau thì cũng sẽ có chuyện để nói.
Bốn người trao đôi qua lại gần nửa canh giờ thì