Yến tiệc diễn ra, cũng như thường lệ, các cung nữ xiêm y lả lướt nương theo điệu khúc được tấu lên của nhạc sư biểu diễn những vũ khúc cung đình, thập phần điêu luyện, thuần thục.
Cố Ngữ Yên an tĩnh xem điệu múa mà cung nhân đang biểu diễn giữa điện.
Đối với mấy loại cung yến như thế này, thứ khiến Cố Ngữ Yên để tâm đến chỉ có thể là rượu, uống rượu trong hoàng cung, cảm giác so với ngày thường có phần khác biệt hơn đôi chút.
Đúng lúc Cố Ngữ Yên đang tiếp tục rót rượu cho bản thân thì Kim Hạn đến trước chỗ của nàng.
“Cố tiểu thư, mời.”
Hắn vừa nói vừa đưa ly rượu trong tay về phía trước.
Cố Ngữ Yên mỉm cười, nàng cũng nâng ly rượu của bản thân về phía Kim Hạn.
“Thái tử Bắc Nguyên, mời.”
Hai người đồng thời uống cạn ly rượu trong tay.
Hành động của cả hai tựa hồ làm cho một vài người chú ý.
Thái tử Bắc Nguyên quốc đương nhiên là hiểu được suy nghĩ của những người trong yến tiệc nhưng hắn không hề có biểu cảm gì thay vào đó Kim Hạn tiếp tục hướng đến huynh đệ Cố Thương, Cố Thất vui vẻ mời rượu, như thể đang kết giao bằng hữu.
Cố Ngữ Yên cúi đầu uống cạn ly rượu trong tay, khóe môi thoáng hiện nụ cười.
Cung nhân biểu diễn vũ khúc đã nhiều, hiện tại bắt đầu có một vài tiểu thư hướng hoàng thượng mong được biểu lộ tài năng, góp vui cho cung yến.
Loại hình được biểu diễn cũng không quá phong phú, xoay quanh việc ca múa, tấu nhạc.
Trịnh quận chúa Trinh Niên Tâm cũng đàn một khúc tỳ bà góp vui, tiếng tỳ bà ngân lên thành từng hồi, réo rắt, thanh âm ngân vang mang theo xúc cảm nhớ thương, lưu luyến.
Từng tiếng đàn, từng nỗi nhớ, Cố Ngữ Yên cảm nhận được tư vị chua xót, đau lòng của một mảnh tương tư.
Phải công nhận rằng khúc đàn tỳ bà của Trịnh Niên Tâm quả thật rất hay.
Cố Ngữ Yên trong lòng cảm thán, nàng thật sự tán thưởng khả năng tấu tỳ bà của vị Trịnh quận chúa này.
Tiếng đàn thay lời muốn nói, mảnh tương tư của Trịnh Niên Tâm gửi về ai thì có lẽ mọi người trong đại điện đều hiểu rõ.
Cố Ngữ Yên hướng mắt về phía Mạc Chi Thành, tên này vẫn đang rất thản nhiên, bộ dạng ôn hòa lắng nghe điệu nhạc, không có thêm bất kỳ xúc cảm dư thừa nào.
Thật là hoàng thất vô tình mà.
Tiếng tỳ bà kết thúc Trịnh Niên Tâm chậm rãi đứng dậy, cúi chào tất cả mọi người.
Những tràng vỗ tay tán thưởng vang lên không ngớt.
Ánh mắt nàng thoáng nhìn về phía Thái tử điện hạ, chàng vẫn nhàn nhã thưởng rượu, cũng vỗ tay tán thưởng nàng như bao người khác.
Trên gương mặt vẫn là nụ cười nho nhã.
Nụ cười đã quá đỗi quen thuộc với nàng và quen thuộc với tất cả mọi người.
Người kế tiếp biểu diễn là công chúa Mạc Ly quốc, Mạc Tiên Sở.
Nàng ấy tấu một khúc đàn tranh, vẫn là cảm giác đau lòng bi thương, có phần vấn vương nhung nhớ.
Cố Ngữ Yên cảm thấy không tệ, tiết tấu hài hòa, nhịp điệu rõ ràng, tiếng đàn có trầm có bổng, có ngân xa có cô đọng.
Nói chung thì chính là hay nhưng mà cá nhân nàng vẫn đánh giá cao khúc tỳ bà của Trịnh quận chúa hơn.
Khoan, sao nàng lại thành ban giám khảo cuộc thi nhạc cụ rồi??? Nhất định là do bốn vị thúc thúc làm nàng bị liệu theo.
Tiết mục trình diễn của các vị tài nữ Mạc Ly quốc tạm thời kết thúc.
Hoàng đế cho gọi Cố Ngữ Yên ra giữa điện