"Uhm... Nếu xét ở cương vị tri huyện Dương Bình, thì khanh đích thực đã làm rất tốt, nhưng nếu xét ở cương vị quan chức trong triều, thì khanh cũng đích thực là đã phạm luật. Chiếu theo quy tắc đã có từ trước, khanh làm tốt chức trách của một tri huyện, thưởng cho khanh trăm lượng hoàng kim. Nhưng phạm luật không thể không trách, nên sẽ giáng khanh xuống làm Thái Thường Tiến Sĩ bát phẩm, ba năm không được thăng chức, chúng ái khanh thấy thế nào?"
"Bệ hạ anh minh!"
Quần thần đồng thanh. Việc này trước đã có lời mang tính chất quyết định của Thái Kinh rồi, Triệu Ngọc lại dựa theo tính xác định này mà thưởng phạt, cũng coi như đã xong. Ba năm không được thăng chức, cũng khiến cho một vài lão thần an tâm. Nay có Trương Huyện Minh trong Xu Mật Viện, lại có thêm một tên tài giỏi như Âu Dương, mọi ngươi đương nhiên là ăn không tiêu.
"Tạ ơn bệ hạ."
"Nghe nói khanh mang đến vài món đồ, khanh lui ra ngoài điện trước."
"Vâng!"
Âu Dương vội chạy đi. Hắn biết chuyện mà triều đình bàn bạc không đến phiên mình xen vào.
Triều hội hoàn tất, các đại thần nối đuôi nhau rời triều. Tên quan tiểu bát phẩm Âu Dương cứ đứng ở trước cửa điện mà chắp tay hành lễ. Phần lớn các đại thần đều có thái độ đáp lễ, đến Thái Kinh cũng nói vài câu khách khí với Âu Dương.
Đợi các đại thần tản đi hết, một tên nội thị vệ mới bước ra và nói:
"Bệ hạ đã cho người thông báo lúc ở trong triều, ngựa, bộ tam soái, còn có bộ binh với các đại thần của Xu Mật Viện đều đã đến sàn võ của cấm vệ quân. Người trực tiếp tới đó là tốt nhất."
"..."
Xem! Sao ngươi không nói sớm, để ta ở bên ngoài thổi gió cả một canh giờ. Đây đúng là cố ý mà.
Âu Dương đến sàn đấu võ, các đại thần nên đến đều đã đến hết cả rồi. Nhưng Triệu Ngọc thì vẫn chưa có lộ diện. Âu Dương dẫn theo mười mấy tên công nhân đứng ở bên cạnh chờ đợi. Lại đợi thêm nửa canh giờ, loan xá của Triệu Ngọc cuối cùng cũng đến nơi, lên ngồi vào vị trí chủ trì và ra hiệu. Nội thị vệ ở bên cạnh liền hô lớn:
"Âu đại nhân, bệ hạ mời người đến nói chuyện."
"Vâng!"
Âu Dương liền chạy qua.
"Là thứ gì vậy?"
"Cái này."
Âu Dương cầm ra một quả bom và nói:
"Là đồ tốt có giá trị chế tạo hơn bốn mươi đồng."
"Vậy sao? Để trẫm xem."
Âu Dương vung tay lên, hơn mười tên công nhân lập tức khởi công, dưới sự sắp xếp của một người thợ cả, trong thời gian một khắc, đã chôn hoàn tất trăm quả bom. Hai tên công nhân cầm sợi dây chạy đến bên cạnh Âu Dương.
"Trong này có bom mẫu tử liên hoàn, bom đơn binh, bom đốt cháy... Chỉ cần kéo một cái, tất cả đều sẽ nổ tung."
Âu Dương nói:
"Vẫn xin người giơ khiên chắn lên để bảo vệ."
Một tên cấm vệ quân quát lớn một tiếng, trăm tên cấm vệ quân liền đỡ lấy tấm khiên chắn lớn đặt ở trước mặt mọi người, tạo thành tuyến phòng thủ.
Trương Huyền Minh cười hỏi:
"Âu hiền đệ, có được không đấy? Đừng bày ra dáng vẻ đáng sợ như vậy, một lát lửa sẽ tắt thôi."
Uhm... Ta là lo bệ hạ sẽ bị dọa cho sợ hãi."
Triệu Ngọc nói:
"Không cần lo lắng cho trẫm. Bắt đầu đi, xem thử thứ khanh mang đến là gì."
"Vâng!"
Âu Dương ở đằng sau tấm khiên chắn và kéo sợi dây, một tiếng ấm vang lên làm rung chuyển cả trời đất. Sau đó thì người ở sau tấm khiên chắn chỉ còn nghe thấy tiếng đinh đinh đang đang, một thuẫn thủ phát ra tiếng kêu thảm thiết. Mọi người vội nhìn xem, thì ra là một ngón tay của hắn bị ra ngoài khỏi khiên chắn, bị một mảnh nhỏ đâm vào trong thịt.
Ngón tay Âu Dương cũng rất đau đớn, hắn quay đầu lại nhìn, thì thấy Triệu Ngọc bị dọa tới mức mặt không còn hạt máu, một tay gắt gao nắm chặt ba ngón tay của mình, nhìn xung quanh thì thấy, mọi người đều đã bị cú nổ gây chấn động này thu hút, không ai để ý đến, cho nên vội vàng giãy giụa thoát ra.
"Đem lá chắn lui đi hết."
Âu Dương dặn dò:
"Điểm số."
Hơn mười tên công nhân bắt đầu kiểm tra lại số cây cỏ và người ở trên hiện trường. Một lát sau, một tên công nhân bước đến báo cáo:
"Báo. Chôn một trăm quả bom, phân bố trong một
mẫu đất nhỏ. Trong phạm vi ấy, mộc côn chống đỡ của mọi người, cũng như là cây cỏ đều bị bẻ gãy. Cây cỏ và người ở trong phạm vi hai mươi thước, mười đến mười lăm miếng thiếc trong đó tuy nhập không sâu, nhưng cũng có thể làm rách da.”
Có công phu như vậy, bình tĩnh hay không thì cũng đều sẽ bình tĩnh trở lại hết. Âu Dương ở bên cạnh nói:
"Cái mà Đại Tống ta thiếu nhất là ngựa, nhưng không thiếu hỏa phong dược. Đây chính là vũ khí bảo vệ lãnh thổ lợi hại nhất."
Triệu Ngọc hỏi mọi người xung quanh:
"Chúng ái khanh thấy thế nào?"
Bộ soái xung phong nói trước:
"Tốt!"
Một nghìn người có liên quan đến việc quân đều đồng thanh nói:
"Tốt."
Triệu Ngọc gật đầu rồi lại hỏi tiếp:
"Còn gì nữa không?"
"Gói hỏa phong dược."
Âu Dương vung tay lên, một tên công nhân từ phía xa cầm đến một gói hỏa phong dược, châm ngòi nổ, ném ra xa mười mét. Lại một tiếng nổ lớn hòa với cảnh bốc cháy nguy nga, tráng lệ ở hiện trường. Vì khoảng cách lần này rất xa, uy lực không lớn, cho nên không cần đến lá chắn bảo vệ. Âu Dương ở bên cạnh liền nói:
"Bệ hạ, cái này căn bản không cần phải trải qua đợt huấn luyện, chỉ cần châm lửa rồi ném đi là xong. Đây chỉ là một người ném, chứ nếu có hơn một nghìn binh sĩ cùng nhau ném nó đi, thì cho dù có là thiên binh vạn mã đi chăng nữa thì e là có khó mà đến gần."
Bộ soái nói:
"Âu đại nhân, cái này tốt thì tốt thật, nhưng mạt tướng được biết, hỏa phong dược này một khi gặp mưa thì sẽ không có cách nào sử dụng. Nếu như chúng ta cứ ỷ vào hỏa phong dược, vậy thì đến lúc mưa chẳng phải là chỉ có thể lui binh hay sao."
"Không vội."
Âu Dương phất tay.
Hơn mười tên công nhân cầm theo cái gáo nước hắt về phía tên công nhân đang cầm trá phong dược, đám công nhân đều bị ướt như chuột lột cả, ngồi xổm trên đất, dùng đá để đánh lửa, châm cháy thành công hỏa tuyến, sau đó ném về phía trước, lại một tiếng nổ nữa vang lên, uy lực không kém gì cú nổ trước đó.
"Quả là một thứ tốt."
Vài vị tướng lĩnh mừng rỡ.
"Hạ quan vẫn đang cho người cải tiến lại hình dáng của chúng, để cho thứ đồ này có thể ném đi càng xa càng tốt."
"Tốt!"
Triệu Ngọc gật đầu:
"Rất tốt, khanh làm rất tốt. Khanh hãy đem bản vẽ giao cho bộ binh, cho sản xuất với số lượng lớn."
"... Bệ hạ!"
Âu Dương trầm mặc một hồi lâu rồi nhỏ giọng nói:
"Bệ hạ, những thứ này từ lúc nghiên cứu cho tới khi chế tạo đều là dùng tiền túi của vi thần cả."
Triệu Ngọc hỏi:
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Bệ hạ, người xem, dù sao thì người chế tạo ra cũng là chế tạo, mà thần chế tạo ra thì cũng là chế tạo. Chi bằng cứ để vi thần mua sắm và chế tạo là được rồi. Người cần bao nhiêu, chỉ cần đặt hàng, phía vi thần sẽ toàn lực sản xuất."
"....."
Triệu Ngọc suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu được ý của Âu Dương:
"Ý của khanh là khanh sẽ không đem phương thức chế tạo giao ra cho trẫm, mà là muốn bán nó cho trẫm?"
Không phải là chỉ số thông minh của nàng thấp, mà là đề nghị của Âu Dương chẳng khác nào sấm đánh bên tai.