Quy mô xưởng quân sự Dương bình không lớn, nhưng phân công công việc hết sức cẩn thận, rõ ràng và tỉ mỉ. Có người chuyên nghiên cứu về kíp nổ, có người chuyên nghiên cứu về cách phối chế hỏa dược, có người lại chuyên nghiên cứu khí giới. Lúc sắp rời đi, Âu Dương đã truyền dụ cho mọi người chuẩn bị việc cho bắn pháo hoa. Phải nói, người tài ở Trung Quốc không thiếu, như pháo hoa này chẳng hạn. Đầu tiên là nổ thật mạnh, sau đó bay lên trời xanh lại nổ ra tiếng bụp bụp tỏa ra tứ phía như những giọt nước mắt. Đó chính hình thức ban đầu của đại pháo. Thực lòng mà nói, hứng thú của hắn đối với súng đạn không lớn, thứ đồ đó tốt hay xấu đều hoàn toàn phải dựa vào vận may. Về phần bắn pháo hoa, Âu Dương cũng đã tra cứu qua, cái gì mà đạn đốt cháy, đạn phốt pho đỏ, đạn bộc phá hắn đều có thể làm hết.
Thân là người hiện đại, tuy hắn chưa từng nuôi lợn, nhưng không có nghĩa là chưa từng ăn thịt lợn, tuy rằng không biết chế tạo, nhưng không có nghĩa là không biết nguyên lí sử dụng của nó. Ví dụ như viên đạn chẳng hạn, chính là dùng kim hỏa đập mạnh vào hỏa dược, sau khi viên đạn nổ thì đầu đạn sẽ bắn ra. Âu Dương tự mình chế tạo ra hình thức ban đầu của nó, bỏ một cái bật lửa nhỏ bọc lấy hỏa dược ở dạng hình trụ vào trong một ống thiếc, trong ống thiếc có kíp nổ được đưa ra ngoài, sau khi châm lửa thì sẽ phát nổ, viên đạn ở trong ống thiếc sẽ bắn ra ngoài. Nhưng lại có vấn đề phát sinh, bởi vì hắn chẳng phải là người có chuyên môn, nên trước mắt chẳng có cách nào giải quyết vấn đề hỏa tuyến bị bịt kín mít, sau khi phát nổ sẽ có ba phần sức mạnh theo miệng hỏa tuyến mà thoát ra ngoài, như vậy vừa nguy hiểm, lượng hỏa dược trong viên đạn không đủ, Âu Dương gãi gãi đầu, không nghĩ ra cách nào để có thể giải quyết chuyện này, nên đành phải ném chúng cho đám thợ thủ công giải quyết.
Ít ra thì mình cũng có chút tiến bộ, được nhìn thấy súng kíp sớm nhất, bịt hỏa dược từ chỗ nòng súng, còn nện cho chắc chắn, sau đó bỏ viên đạn vào, ôi thật là lôi thôi. Sau cải tiến, hắn cho sản xuất một lượng lớn hỏa dược có lực nén cao với quy cách đồng nhất, có thể tiết kiệm được thời gian lên đạn ở mức độ tối đa.
Bất kể có làm như thế nào, thì Âu Dương cũng chỉ có vài mục đích sau: Một là áp chế ưu thế của đám dân du mục, hai là để kiếm tiền. Nhưng không ngờ đợt làm ăn đầu tiên thì đã bị lỗ chỏng thây như thế, thuế khóa thu được từ vũ khí vào thời Ngụy cũng không phải là không cần đóng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sở dĩ Ngụy không đánh thuế vũ khí qua cao là vì những chỗ ăn chơi trác tác đều thu được rất nhiều thuế. Nhưng cũng phải biết rằng việc chế tạo vũ khí bây giờ đều phải làm thủ công cả.
Âu Dương cũng chẳng lười biếng, cứ cho là lỗ vốn đi, thì hắn vẫn tin tưởng rằng tiền đồ của mình là rất sáng sủa. Vũ khí xuất ra vào thời buổi loạn lạc, chiến tranh chính là thời cơ để thúc đẩy tiền bạc, của cải cho các thương nhân buôn bán vũ khí. Kim quốc, Liêu quốc, Thổ Phiên, Tây Hạ, Đại Lý...... đều là nguồn bạc lớn chưa được khai thác.
"Bệ hạ, người xem có thể san sẻ vài thợ thủ công của cục chế tác Đông Kinh cho vi thần được không? Số thợ thủ công có tay nghề thành thạo ở chỗ vi thần quả thực không nhiều."
Triệu Ngọc suy nghĩ hồi lâu và nói:
"Cục chế tác Đông Kinh thì không được, Trẫm chuẩn tấu cho khanh chiêu mộ ba nghìn sương quân. Còn nữa, biểu hiện của huyện úy Dương Bình - Triển Minh lần này rất xuất sắc, thế này đi. Phong Triển Minh làm Võ Nghị Lang, chỉ huy chuyện sương binh Dương Bình, có trách nhiệm quản lí sương quân."
Sương quân bị quản chế bởi Thị Vệ Mã Hãn Ti, Thị Vệ Bộ Xa Ti. Tương đương với lính hậu cần, thiết lập của nó trước hết là vì chuyện giai cấp thống trị muốn tránh sự mâu thuẫn giai cấp mà đã chiêu mộ, rồi thôn tính luôn đám lưu dân, sau nữa là để họ trở thành đội vận chuyển trong thời kì chiến tranh loạn lạc, sau nữa là có thể đam đương nhân công cho các xưởng quân dụng chuyên tu đường, sửa cầu,
sương quân ở vùng biên giới còn có phiên hiệu của riêng mình, cũng có thể đảm nhận một vài nhiệm vụ tác chiến. Ngoài ra, những bách tính mà họ đảm nhận vốn là những lao dịch, sẽ đóng góp rất lớn cho sự phát triển của xã hội. Chỉ có điều, để đề phòng họ bỏ trốn và để phân biệt họ với những người khác, trên mặt họ đều có hình xăm. Duy chỉ có một cái lợi duy nhất, đó là vì không sao sống tiếp được nữa nên họ mới đi làm sương quân, vì ít ra họ còn có cơm để mà ăn.
Triệu Ngọc lại hỏi:
"Như vậy đã được rồi chứ? Có điều cho ngươi cái lợi thì ít ra ngươi cũng phải khoan dung mới được, đừng có mà la tó quá, nếu không thì đến một vũ khí cũng làm không xong đâu."
"Tạ ơn Bệ hạ!"
Hay thật, bây giờ Triển Minh đã trở thành quan thất phẩm, mình thân là thượng cấp của hắn, thế mà chỉ là một tiểu quan bát phẩm.
Triệu Ngọc lại nói:
"Công Bộ Thượng Thư dâng tấu chương, nói là tường thành Âu Dương cần phải tu sửa lại, mong trẫm trích kim khố hai mươi vạn quan tiền."
Âu Dương mừng rỡ:
"Bệ hạ thánh minh."
"Không được".
Triệu Ngọc nói:
"Một tường thành của cái huyện bé tí mà cần đến hai mươi vạn quan tiền, thiên hạ của trẫm có tất cả bao nhiêu huyện chứ? Nếu mỗi người đều dâng sớ bảo trẫm cấp cho hai mươi vạn quan, thì trẫm hỏi khanh, trẫm đào đâu ra số tiền lớn như vậy chứ? Việc này trẫm đã thảo luận cùng với các quan đại thần khác rồi, thấy phần tường thành vì chuyện võ cử lần trước mà bị phá hoại, nên trẫm sẽ miễn cho khanh hai năm tiền thuế của huyện Dương Bình, nhưng mà tường thành vẫn phải xây dựng lại. Nếu lần sau lại xảy ra chuyện thổ phỉ tràn vào, vô hiểm khả thủ, thì trẫm sẽ bắt khanh hỏi tội."
Âu Dương giận, năm ngoái lão tử nộp lên trên tổng cộng tám nghìn quan tiền, đã trở thành đại hộ thuế má số một Thọ Châu rồi, một câu của cô, một vạn sáu liền biến thành hai mươi vạn. Ta nói này, tuy rằng cô là Hoàng Đế, nhưng không thể nói chuyện không có lí lẽ gì như thế. Cẩn thận lịch sử sẽ tái diễn cho cô xem.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong lòng Âu dương vẫn cảm thấy thinh thích, lên kinh lần này với tâm trạng thấp thỏm không yên, nhưng không ngờ Hoàng Đế lại coi như là chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy, chẳng ái chiếm gì mình, cũng chẳng hận gì mình.
Song chuyện ở kinh thành, Âu Dương trở về Dương Bình, vừa mới bước vào nha môn thì cảm thấy bầu không khí trong này có gì đó không đúng. Bạch Liên vội kéo Âu Dương qua một bên nói khẽ:
"Đại nhân, Hộ Bộ cử quan viên đến kiểm tra sổ sách."
"Có gì kì lạ sao?"
Âu Dương tò mò hỏi, đợt kiểm tra này là chuyện thường tình mà.
"Cam đại nhân nói, người kiểm tra lần này là Hộ Bộ Thị Lang mới nhận chức, vốn là huyện lệnh huyện Dịch ở Đăng Châu, tên Tông Trạch. Người này khó đối phó vô cùng."
Âu Dương rít lạnh một hơi, người này có lẽ là Thích Đầu. Trong cái không khí ôn hòa của triều đình, người này có thể xem là một kẻ lạc loài. Hắn cần chính ái dân, người trong thiên hạ ai ai cũng biết. Nhưng khi làm quan, người này có một đặc điểm, từ Tri Châu về đảm dương chức Tri Huyện thì không nói làm chi, thế mà còn không ngừng đắc tội với người ta ở mọi lúc mọi nơi. Mà người đắc tội cũng toàn là các nhân vật quyền quý, gia tộc, thượng quan, quan ở kinh thành... Theo cách nghĩ của các quan đại thần trong triều, thì người như vậy có lẽ là xuất thân từ học vị tiến sĩ, ném vào trong xó cho nó thối rữa là xong. Âu Dương thật không ngờ cậu bé mười lăm tuổi khi đó bây giờ đã trở thành Hộ Bộ, mà việc đầu tiên hắn đảm trách lại là điều tra sổ sách của mình. Xem ra trong triều có kẻ muốn gây khó dễ cho mình đây mà.