"Ta cho người dùng tiên mua chuộc một vị quan lớn của Tây Hạ, vốn là muốn vì tương lai sau này của Hoàng Gia báo mà cung cấp các tin tức quốc tế của Tây Hạ, nhưng không ngờ lại khui ra được chuyện này. Thổ Phiên, Liêu, Tây Hạ, Đại Lý đều có các kí giả riêng biệt do ta mua chuộc cả."
"Việc này ta sẽ bàn bạc với Binh Bộ và Xu Mật Viện, còn có Hàn Thế Trung nữa."
Đánh Tây Hạ thì tất nhiên sẽ dùng đội quân trấn thủ ở Tần Phong lộ, lưỡng quân Đông Tây còn đang phải ngăn chặn Liêu quốc. Theo kế hoạch thì Triệu Ngọc sớm đã muốn tiến hành chiến tranh rồi, làm chuyển biến những mâu thuẫn luôn tồn tại trong nội bộ triều đình. Nhưng sau khi Kim quốc trở nên hùng mạnh, nàng lại sợ nếu tiêu diệt Liêu quốc thì sẽ tạo cơ hội cho Kim quốc thừa nước đục thả câu. Mà đề xuất tiến đánh Tây Hạ của Âu Dương trái lại lại thực sự có triển vọng.
Nguyên nhân khiến Saddam Hussein - Tổng thống Iraq tiến đánh Kuwait(Cô - oét) thực ra rất đơn giản, chính là sợ binh lính quên mất thế nào là chiến đấu, nên mới cho họ tìm chút việc để làm. Đương nhiên, thật không may là người này lại sinh không đúng thời, nếu sớm hơn một, hai trăm năm thì người muốn đánh cứ đánh, chẳng ai cấm cản hay quan tâm làm gì, tất nhiên là lúc đó dầu thô chẳng đáng xu nào nên cũng chẳng có gì đáng để lão Saddam Hussein đi bắt nạt người ta cả. Suy nghĩ của Âu Dương cũng rất đơn giản, thứ nhất là xưởng quân sự luôn trong tình trạng lỗ vốn, hai là Hoàng Gia báo cần phải có sự bùng nổ của hàng loạt các tin tức nóng hổi, mà tin tức ái quốc là tin tức quan trọng nhất trong số những tin tức quan trọng. Ba là ngân hàng tư nhân Dương Bình có thể tiến vào Tây Hạ, xâm lược kinh tế dẫn tới kiểm soát tài phú của nước này. Bốn là để dời sự chú ý của mọi người ra khỏi Dương Bình, tránh không có việc gì làm lại tìm mình gây khó dễ.
"Thôi bỏ đi, không nói những chuyện này nữa."
Lúc nói chuyện, hai người đều ăn chút đỉnh một cách rất tự nhiên, Triệu Ngọc nói:
"Dẫn ta đi dạo."
"Đi thăm thú phố Nam nhé, ở đó bây giờ rất náo nhiệt."
"Được!"
.....
Phố Nam được mệnh danh là phố vận động, ở đây có đóng rất nhiều chốt phục vụ dành cho các vận động viên. Cứ cách vài bước lại có một người tình nguyện, các tuyển thủ dự thi gặp khó khăn đều có thể tìm đến bọn họ. Những người này có bộ phận là các học viên đang theo ở học đường, có bộ phận là những người phạm tội đang lao động công ích, có bộ phận là người nhàn rỗi, cũng có bộ phận là các công nhân do các chủ chợ phái đến. Người dẫn dắt bọn họ là các nha dịch, họ phụ trách việc ăn, ở, đi lại của các vận động viên. Ở phố Nam còn đặt tám tấm biển quảng cáo lớn, trên đó có viết chi tiết về các phần thi đấu và nhật trình thi đấu. Ví dụ như bơi lội sẽ diễn ra vào ngày hai mươi hai, sau đó ở bên trái sẽ viết tên của các vận động viên đã tham gia ghi danh thi đấu cùng với tên huyện mà họ đại diện. Bơi lội được chia làm ba phần thi nhỏ, thứ nhất là bơi tự do, chính là mọi người cứ tự do bơi lội, tổng điểm là một trăm, người về nhất sẽ có một trăm điểm, về nhì năm mươi, về bốn trước mười người khác thì sẽ nhận từ mười đến hai mươi điểm, có quy định kèm theo. Phần thi thứ hai là bơi cự ly ngắn năm mươi mét, phần thi thứ ba là bơi cự li dài ba dặm. Người có tổng điểm cao nhất sau ba phần thi sẽ đoạt được huy chương vàng. Huyện có điểm số đoàn thể cao nhất sẽ là huyện đoạt được huy chương vàng. Nam nữ từ đủ mười lăm tuổi đến sáu mươi tuổi đều có thể tham gia.
"Xạ kích được chia thành các phần: mã xạ, bộ xạ và phao xạ một dặm. Đấu vật thì sẽ rút thăm để thi đấu vòng loại."
Âu Dương giới thiệu:
"Đây là ủy ban tổ chức đại hội, phụ trách các khâu thi đấu, trọng tài cũng do bọn họ phụ trách quản lý. Tiếp đến là ủy ban an toàn, chức trách của họ là chịu trách nhiệm vớt các vận động viên bơi lội bị đuối nước, v..v.."
Triệu Ngọc nói:
"Ngươi đúng là có thể làm nên chuyện."
"Đây có là cái gì chứ, các cuộc đua ngựa quốc tế của Liêu quốc đều do ta chủ đạo cả. Năm nay thời gian quá
gấp rút, sang năm ta dự định sẽ mời Kim, Liêu, Tây Hạ. Thổ Phiên, Đại Lý đến tham gia. Đến lúc đó Đại Tống ta có thể lấy châu làm đơn vị vào sân, giảm bớt số người tham gia dự thi."
Triệu Ngọc gật đầu rồi đi tới, hỏi một đứa nhóc vừa mới hỏi chi tiết về các phần thi:
"Tiểu ca, ngươi tham gia dự thi ở nội dung gì vậy?"
"Ta tham gia bơi lội."
Cậu nhóc thật thà đáp.
Âu Dương hỏi:
"Nhóc chưa đủ mười lăm tuổi?"
Cậu nhọc vội "xuỵt" một tiếng và nói:
"Thật ra ta mới có mười bốn tuổi."
Triệu Ngọc và Âu Dương nhìn nhau cười, Triệu Ngọc hỏi:
"Ngươi là người ở đâu?"
"Hải Châu!"
"Hả? Thật là xa. Vì sao ở một nơi xa như vậy mà cũng đến tham gia."
"Bọn họ nói ai thắng thì người đó có thể được lên báo, hơn nữa Hải Châu cũng sẽ được lên báo. Châu lị đại nhân nói, chỉ cần hoàn thành phần thi, phí đi đường đều sẽ do Dương Bình chi trả. Còn nữa, ai có thể đoạt được ba thứ hạng đầu, thì sau khi trở về cả nhà người đó sẽ được miễn thuế khóa một năm, còn có tiền thưởng để cầm về nữa. Hơn nữa, nếu là quán quân thì có thể ngụ lại Dương Bình a. Có ngốc mới không tham gia."
Nhóc con nói với giọng buồn hiu:
"Tiếc là chỉ được bơi ở sông, nếu là ở biển thì tốt biết mấy."
Âu Dương vỗ vào vai cậu nhóc và nói:
"Cố lên!"
Triệu Ngọc vừa đi vừa nói:
"Huyện Dương Bình của người quả thật quá nhỏ, sang năm nếu có làm thì hãy làm ở Đông Kinh."
Âu Dương kéo một tên lại và hỏi:
"Bao nhiêu người đến ghi danh rồi?"
"Hả? Đại nhân? Thưa đại nhân, tính đến ngày hôm nay, tổng cộng có hai trăm bảy mươi mốt người của bốn mươi lăm huyện đến ghi danh."
"Tình hình ăn ở thế nào?"
"Đã sắp xếp cho năm người ở chung một lều, hiện vẫn còn không ít chỗ trống. Về mặt ăn uống cũng được chia như vậy, rau dưa, thịt, còn có trứng gà nữa, đều đủ cả. Đại nhân yên tâm, chúng tiểu nhân tự biết chừng mực."
Triệu Ngọc cùng với Âu Dương đi ra khỏi cửa Nam, mới liếc mắt một cái đã thấy mấy chục cái lều được dựng ngay ngắn trên một khoảng đất rộng. Âu Dương giới thiệu:
"Nơi này đều đã bố trí lang trung, đầu bếp, còn có một sở nha môn tạm thời duy trì trật tự trị an. Tổng cộng hơn năm mươi người, một ngày đảm bảo ba bữa cơm tươm tất, còn có thịt nữa."
"Uhm, chúng ta lại đi về phía trước xem sao?"
Uhm???? Phía trước nữa làm gì có người, chính là đường đến thôn Mai Điền."
"Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi đi, sao lắm miệng vậy?"
......
Trăng đầu tháng nhưng lại tràn đầy sức sống, chẳng khác gì mặt trăng đêm rằm. Triệu Ngọc bước chầm chậm trên đường, một lúc sau mới mớ miệng:
"Chuyện hôm đó ta không muốn truy cứu."
"Chuyện hôm nào?"
Âu Dương có chút không hiểu.
"Ta sẽ giết ngươi."
Triệu Ngọc nghiến răng nghiến lợi.
Âu Dương bừng tỉnh, hắn vội nói:
"Tạ ơn người nhé."
"Cứ coi như là chuyện đó chưa từng xảy ra. Ngươi muốn cưới Tiểu Thanh thì cưới, nếu giờ không muốn cưới thì ta cũng chẳng ép buộc ngươi làm gì. Nhưng bây giờ ngươi vừa lo chuyện sản xuất của xưởng quân sự, vừa làm báo chi, lại còn làm thương nhân, còn liên kết với các quốc gia. Ta chỉ muốn biết, ta làm sao có thể tin tưởng ngươi được đây?"
"Cái này... Bệ hạ, người nhìn xem, ta vẫn luôn ở lại Dương Bình này, nói thẳng ra thì ba nghìn sương quân trong tay ta cũng là do người đặc biệt cử xuống, có thể tạo phản hay câu kết với giặc được chứ? Ta cũng chẳng có qua lại gì với các quan đại thần, khi họ gửi thiệp mời mừng thọ đến, ta cũng chỉ phái người gửi tặng một chút lễ mọn. Người nói xem ta có thể làm nên chuyện xấu gì chứ?"