Tuy đã không còn lên lớp giảng dạy nữa, nhưng Huệ Lan vẫn ở chỗ gần học đường như trước. Mấy ngày nay, học đường đã bị nha môn chưng dụng, cũng không cải tạo, rộng rãi, thoáng mát như trước kia, các quan chức từ tam phẩm trở lên đều đã đi vào trong cả, lại thuê mười người đến phục vụ, các quan đại thần tuy cho chút bất mãn, nhưng cũng biết là do điều kiện chỉ có vậy, nên cũng không phàn nàn gì nhiều.
Gõ cửa, một người vú già ra mở cửa, bước vào trong phòng, Âu Dương cảm thấy như là đang bước vào một thế giới khác vậy, như thể sự huyên náo ở ngoài kia không có chút quan hệ nào tới bản thân mình vậy. Sân vườn và căn phòng đều đã được Lưu Huệ Lan trang trí lại, có cây có hoa, nhìn rất dễ chịu. Lưu Huệ Lan nghênh đón ở phòng khách, ra chiều áy náy nói:
"Phiền đại nhân quá, chỉ là trong lòng Huệ Lan có chút băn khoăn."
"Ừ, sao khách sáo vậy."
Âu Dương cười và nói:
"Khiến cho hôn lễ của cô phải dời tới dời lui, trong lòng ta cũng rất áy náy. Nhưng ta chẳng còn cách nào, Triển Minh có tài như vậy, chỉ có thể làm việc nhiều hơn."
"Đó không phải là nhờ sự dìu dắt của đại nhân sao, mời đại nhân vào."
Bước vào phòng khách, trước mặt là một bàn đầy rượu và thức ăn. Một vị nữ tử mặc xiêm áo mỏng từ trong phòng bước ra và hỏi:
"Tỉ tỉ, có khách đến sao?"
"Để ta giới thiệu một chút, vị này là Âu đại nhân."
Nữ tử ấy khoảng chừng hai mươi tuổi, đôi mắt to tròn. Không thể nói là quốc sắc thiên hương, nhưng khí chất thì vô cùng tuyệt hảo. Cái gọi là khí chất, có khí chất của trí thức, có khí chất của tướng quân, có khí chất của vương giả, cho dù là một nam nhân trưởng thành, chửng chạc và một tử mẫu đều có khí chất của riêng mình. Nhiều người nhu mì và ủy mị nhưng lại không có duyên với cái gọi là khí chất. Khí chất là năng lực sự tự tin được thể hiện ra bên ngoài, cái này rất khó học, lời nói, hành động hòa hợp tự nhiên, không thể làm ra vẻ được.
Một khí chất bình thường xuất hiện trong một tinh thần chấn, người có lòng dạ thâm sâu sẽ không bao giờ nhìn ra khí chất thực sự. Còn vị nữ tử này lại bộc lộ tự nhiên những gì mình vốn có, nhìn thì nhìn, không thèm giấu diếm, nói thì nói, lời nói ngắn gọn chứ không rườm rà, đến xiêm y mặc ở trên người cũng toát ra vẻ gọn gàng mà không qua quýt.
Hoặc là đây là một nữ tử tân thời rất biết cách phối hợp y phục, hoặc là một nử tử có tính tùy tiện không nghĩ gì nhiều.
"Tham kiến đại nhân."
Đến việc hành lễ cũng làm rất khẽ, đúng lúc, đúng chỗ, học cũng rất nhanh.
"Khách sáo quá rồi."
"Đại nhân, đây là muội muội đã quen biết với Huệ Lan khi còn rất nhỏ."
"Muội muội, muội đi trước đi, ta có chuyện cần nói với Âu đại nhân."
"Dạ!"
Nữ tử bước vào trong phòng.
Lưu Huệ Lan thấy muội muội của mình đã bước vào trong phòng, hiệu quả cách âm của phòng này cũng không tốt, nếu muốn nghe thì vẫn có thể nghe được. Cô bảo nàng ấy tránh đi, chỉ để khi nói chuyện bớt lúng túng một chút. Lưu Huệ Lan đưa cho Âu Dương một chén rượu và nói:
"Đại nhân làm lụng vất vả, lao tâm khổ tứ, Huệ lan kính người một chén."
"Đừng có khách sáo như vậy, ta biết cô có chuyện. Có gì cô cứ nói thẳng ra đi."
Lưu Huệ Lan gật đầu, sau khi để cho Âu Dương nhìn khắp gian phòng, suy nghĩ một lát rồi nói:
"Con bé... thực ra là người đồng cam cộng khổ với Huệ Lan ngày trước, lần này đến Dương Bình là để dạo chơi, không ngờ lại gặp được Huệ Lan."
"Việc này khiến ta có chút ngạc nhiên, khí chất đó có chút không giống cô."
Âu Dương tự cho rằng mình quen biết vô số người, nhưng có thế nào cũng không nghĩ được là nữ tử kia lại ở cũng với kỹ nữ.
"Ôi... Chuyện này kể ra thì dài lắm."
"Vậy thì đừng nói làm gì."
Âu Dương nói, nếu cần tiền thì cô cứ nói với Âu Bình một tiếng là được."
"Không phải như đại nhân nghĩ đâu, tiền Huệ Lan vẫn có mà. Đại nhân hãy nghe Huệ Lan nói. Phụ thân của muội muội ta thiếu người ta một khoản tiền lớn, bất đắc dĩ mới phải bán nó cho một gia đình giàu có làm con dâu nuôi từ nhỏ. Nhưng không nhờ chồng của nó lại chết khi nó mới tròn mười bốn tuổi. Giờ lớn hơn một chút, vốn sẽ chẳng có gì xảy ra, nhưng người thấy đó, nó lớn lên còn có vài phần quyến rũ, nên đã được một vị quan ở kinh thành
để mắt đến. Thế là gia đình giàu có ấy liền bán nó cho viên quan ở kinh thành kia. Viên quan ấy đã qua tuổi năm mươi, có thê có thiếp. Hắn muốn cưỡng bức con bé, nhưng nó chết cũng không chịu nghe, còn làm người ta bị thương. Hắn tức giận nên đem con bé ném vào kĩ viện. Cuối cùng bị tù bà bỏ thuốc nên mới... Sau đó mới phải nuốt nước mặt vào trong, bị đánh lên đánh xuống rồi ra tiếp khách, người tỷ tỷ như ta nghe xong mà đứt từng đoạn ruột, khó khăn lắm mới khiến con bé cười trở lại."
"............."
Âu Dương trầm mặc một lúc mới nói:
"Chuyện này thiên hạ đều có cả, cô đừng suy nghĩ quá nhiều, ý của cô là khế ước bán thân của cô ấy còn ở trong tay viên quan kinh thành kia."
"Đúng vậy, nghe nói đã hai năm qua không còn nhắc đến con bé nữa, phỏng chừng đã quên mất rồi."
"Viên quan ấy tên là gì?"
"Vương phô!"
"Cái gì?"
Âu Dương cả kinh:
"Tên này là quan lớn tam phẩm đó!"
Lưu Huệ Lan nhỏ giọng nói:
"Ta thấy muội muội có giấu một con dao găm, kiệu của Vương Phô cũng vừa mới tới Dương Bình. E rằng việc đến đây lần này của nó không chỉ đơn thuần là đến thăm thú. Ta sợ con bé không nhịn được nữa sẽ làm ra chuyện hồ đồ. Nên bất đắc dĩ phải mời đại nhân đến đây bàn bạc xem có cách nào để giải quyết không."
"Chuyện này có chiều nan giải đây."
Âu Dương nói:
"Cô không biết đó chứ, Vương Phô ấy và Thái Kinh là cùng một loại người, gần đây thường tìm cách kéo ta xuống nước. Tam phẩm nói thì lớn, chứ ta chẳng thèm để nó vào mắt. Chỉ có điều, dính dáng đến hắn e chừng sẽ liên lụy đến cả một đống người. Hơn nữa trong tay Vương Phô còn có khế ước bán thân, đến bức con gái nhà lành làm gái đều chẳng tính là gì. Cho dù là Hoàng Thượng cũng không dễ gì nói được chuyện này."
Lưu Huệ Lan do dự một lát rồi lại nói:
"Đại nhân, nếu quá khó khăn thì bỏ đi, ta tự nghĩ cách vậy."
Âu Dương lắc đầu:
"Từ khi cô đến Dương Bình, cô đã giúp ta rất nhiều việc mà chưa từng đòi hỏi bất cứ điều gì. Việc này không có cách ta cũng sẽ nghĩ ra cách giúp cô."
"Đại nhân có cách gì vậy? Nếu người dùng lực giữ muội muội lại, kĩ viện nhất định sẽ không có gan che giấu Vương Phô, đến lúc đó e là không chỉ có mình muội muội ta phải rời đi mà ngay đại nhân cũng sẽ bị liên lụy, có thể bị khép vào tội dụ dỗ đàn bà con gái đó."
".........."
Âu Dương buồn phiền một hồi lâu rồi nói:
"Ta sẽ bảo Bạch Liên qua để ý cô ấy. Đừng nói ám sát không có khả năng thành công, cho dù có khả năng thành công thì đất Dương Bình này sẽ không có ngày sống yên ổn nữa. Bất kể là vì cô hay là vì Dương Bình, ta cũng phải nghĩ cách."
"Không nhọc đại nhân phải xa giá."
Nữ tử bước ra và nói:
"Ta hứa với đại nhân là ta sẽ không mang phiền phức đến cho Dương Bình. Lão khốn ấy hại ta khổ sở như vậy, không giết lão ấy ta sẽ nuốt không trôi."
"Muốn giết cũng phải giết phụ thân của cô trước."
Âu Dương nói:
"Hổ dữ không ăn thịt con. Tự mình thiếu nợ thì tự mình chết là xong rồi, bản huyện ta còn chưa từng nghe qua đạo lí mang con gái ra trừ nợ."
"Không được nói cha ta như thế, ta không cần người giúp."
Nữ tử lạnh lùng nói:
"Đây là sự thật, cô biến thành một món hàng. Cha cô bán cô, nhà giàu có mua cô, Vương Phô mua cô, đây đều là trao đổi hàng hóa ngang giá. Chỉ có một lỗi lầm duy nhất chính là cha cô đã biến cô thành hàng hóa để đem bán."
"............."
Nữ tử không biết nói sao.
Lại suy nghĩ thêm một lúc nữa, Âu Dương nói:
"Giờ chỉ còn một kế duy nhất.... Ta cưới cô."