" Trương huynh!"
Âu Dương chắp tay.
Trương Huyền Minh đáp:
" Âu hiền đệ, vừa đi vừa nói chuyện."
Hai người tới đình trong hồ, Trương Huyền Minh nhìn hai bên một chút không có người nói:
" Tiểu Tiệp ở quân Liêu mà ngươi cài vừa gửi tin tức cho ta. Mấy ngày hôm trước, Hoàng thượng tìm nội các đại thần còn có Xu Mật Viện trò chuyện sự tình, phỏng chừng đầu xuân sang năm sẽ gửi công văn cho Tây Hạ, đơn đặt hàng vũ khí sẽ mau chóng được xác định, ngươi chớ để trễ thời hạn."
Âu Dương kinh ngạc hỏi:
" Bọn họ không phản đối sao?"
" Sao lại phản đối? Linh Châu, Vĩnh Lạc vốn là đất của Đại Tống. Thái tổ, Thái Tông về sau còn dụng binh với Liêu, vì cái gì? Chính là vì muốn thu lấy đấ đai về Đại Tống. Đây là tổ chế, muốn chúng ta công kích người khác, những đại thần này đương nhiên là có ý kiến, nhưng thu hồi mất đất, các đại thần không dám lên tiếng chống lại, nhiều nhất chỉ phân tích có thể bại trận hay không... Có điều ta đã giao nộp ra ngọn ngành của bản thân rồi, có câu Tướng tại ngoại, quân lệnh hữu sở bất thụ (Cầm quân ra trận, quân lệnh có thể không theo), nếu Hàn Thế Trung xuất binh liều lĩnh đánh về các quốc thổ khác như Tây Hạ, thắng có phần thưởng, nếu như bại thì phải bị vấn tội tự tiện xuất binh."
Âu Dương kinh ngạc hỏi:
"Ý ngươi là?"
" Cái này gọi là các Đảng tranh đấu, cũng không thể để các đại thần bắt được ta thất lễ với hoàng thượng. Dù sao cũng phải có một sơn dương thế tội."
Trương Huyền Minh tự giễu cười nhìn xa xăm nói:
" Triệu Minh Thành kia cũng là vật hy sinh do các Đảng tranh đấu, không chỉ có thay đổi triều đại, mà còn cho dù đổi đi quyền tướng, cũng là mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn lo. Ta còn là bội phục hiền đệ, không vào triều đình, không phải tranh đấu."
" Ha ha!"
Âu Dương cười một tiếng. Trương Huyền Minh muốn chân chính nắm giữ Xu Mật Viện, Hàn Thế Trung nhất định phải đánh thắng trận, mà còn vũ khí Âu Dương cung cấp thì lại nâng cao tỉ lệ bảo đảm chiến thắng. Âu Dương bên này kiếm tiền, Trương Huyền Minh còn có thể lợi dụng tiền lực của Dương Bình bố trí chiến lược, cái gọi là chiến lược chính là người Đảng Hạng Hán hóa. Ở trong hàng xóm Tống, Liêu mạnh nhất, Tây Hạ kiệt ngạo nhất, Thổ Phiên phong bế nhỏ yếu, mà còn Đại Lý cùng với Đại Tống nhiều thế hệ giao hảo với nhau.
( Đảng Hạng: Một nhánh của dân tộc Khương, thời bắc Tống ở Trung Quốc, đã lập nên chính quyền Tây Hạ)
Người Trung Quốc đều thích nội đấu, cho dù Trương Huyền Minh bây giờ đối ngoại cũng là vì gia tăng thành phẩm nội đấu của mình. Từ điểm đó mà thấy, hắn với Âu Dương có sự khác nhau rất lớn, nhưng ít nhất trước mắt mục tiêu của hai người nhất trí với nhau. Đó chính là đánh trận, đánh thắng trận. Chiến tranh không chỉ có phá hoại, hơn nữa còn thúc đẩy tiến bộ văn minh và phát triển của xã hội. Chiến tránh thế giới thứ nhất, chiến tranh thế giới thứ hai, chiến tranh Triều Tiên, chiến tranh Việt Nam, chiến tranh Bosnia, chiến tranh Iran, chiến tranh Nam Tư, chiến tranh Afghanistan, chiến tranh Irag, vì sao Hoa Kỳ tham gia nhiều cuộc chiến tranh như vậy mà quốc lực không những không suy yếu mà ngược lại còn theo mỗi một lần chiến tranh lại tăng cường lên rất nhiều? Mấu chốt chính là ở ngoài trận chiến, thắng trận thì được nhiều, lợi ích cũng đủ. Chẳng hạn như Pháp lại không may mắn như vậy, được xưng là quốc gia có lục quân mạnh lớn đệ nhất, kết quả bị diệt quốc vào thế chiến thứ hai, sau đó lực lượng quân sự, lực ảnh hưởng quốc tế bị kém đi rất nhiều.
Chính sự nói xong, Trương Huyền Minh nhớ đến cuộc nói chuyện phiếm của ba người Nữ Chân, nói:
" Ngươi cảm thấy A Cốt Đả, người này như thế nào?"
" Huyết tinh, kiên
cường, có mưu kế, quyết đoán quả cảm. Hắn nói câu nào thì đầu óc đã suy tư mười lần. Thường là trong lời nói có chứa hàm ý, cũng mang theo câu hỏi."
Âu Dương lắc đầu nói:
" Người này quả thật khó đối phó. Ngươi đừng nói là thái thượng hoàng, cho dù là Hoàng thượng của chúng ta cũng không bằng hắn."
" Ai... Trong triều bây giờ còn có không ít người cho rằng những người này là đồng minh chia sẻ Liêu quốc với chúng ta. Trương Bang Xương đã dâng tấu chương nói: Ta lấy Yến Châu phồn hoa, Kim lấy Đại Liêu hoang dã, cớ sao mà không làm? Ta lần trước dâng tấu chương, xin triều đình giảm bớt chỗ đóng quân của hai lộ đông tây, kết quả bọn họ cũng không đồng ý, Hoàng thượng đành phải không thể làm gì khác hơn là triệu hồi Đồng Quán để hỏi thăm, không ngờ thái giám chết bầm kia cũng nói không ổn. Ngươi xem nếu chúng ta triệt tiêu một nửa nhân mã của hai đường, Liêu quốc đã có thể xách hai mươi vạn quân tinh nhuệ tác chiến với Kim."
" Ai... Đã quên nói chính sự. Dựa theo điều tra thị trường của Dương Bình, các vật phẩm sử dụng trong quân như chăn bông, lều trại, quân phục... Giá cả so với thương nhân Dương Bình cao gấp ba lần, hơn nữa chất lượng cũng kém hàng loại một. Ngươi nếu cần tiền boa chuyện này cũng có thể thương lượng, còn có lương khô nén của từng binh sĩ đang trong quá trình nghiên cứu."
"..."
Trương Huyền Minh im lặng không nói gì.
...
Lúc này Bạch Liên đang áp giải Lương Hồng Ngọc về Dương Bình. Cái gọi là lòng hiếu kỳ mỗi người đều có, Bạch Liên cũng có, hơn nữa nàng còn là nữ nhân, vì vậy ở chỗ sâu trên đường, đi tiểu xong, ra ngoài liền muốn xuống ngựa nghỉ ngơi ăn cái gì đó, cũng nói chuyện với Lương Hồng Ngọc không chạy trốn:
" Hồng Ngọc, ngươi vì sao lại nhìn tình giúp ta tìm nhà ở bên ngoài như vậy?"
Âu Dương nhưng mà đã nói với nàng trên đường tạo cơ hội để người ta chạy trốn, nhưng không ngờ Lương Hồng Ngọc lại hết sức vâng lệnh.
Lương Hồng Ngọc đưa lương khô qua cho Bạch Liên cười trả lời:
" Này Âu Dương không biết, chẳng lẽ ngươi cũng không biết?"
"..."
Bạch Liên lắc đầu.
" Một cô nương lại ở trong nhà cấp trên chưa lập gia đình. Truyền đi rất khó nghe, ngươi tùy tiện không quan tâm, hắn lại không có người nhắc nhở. Nhưng có điều nếu cứ để vậy, thanh danh của ngươi sẽ chịu thiệt thòi, không gả ra được. Ngươi thử nghĩ xem Dương Bình kia ai dám cùng với hắn đoạt nữ nhân?"
Bạch Liên giật mình chợt hiểu ra gật đầu hỏi:
" Vậy thủ nỏ ở sân huấn luyện kia là ngươi trộm sao?"
" Đúng vậy!"
" Vậy đi thợ rèn nhà họ Vương cũng là ngươi?"
" Ừ!"
Lương Hồng Ngọc gật đầu.
Bạch Liên nghi hoặc hỏi:
" Vậy thủ nỏ ngươi chế tạo để đâu rồi? Hành lý của ngươi đều bị tra xét. Trong ngoài huyện nha lật tung cũng chẳng thấy."
Lương Hồng Ngọc cười nói:
" Ngày đó ta đã ném vào Thanh Hà, các ngươi đương nhiên là tìm không được."
" Vì sao?"
Bạch Liên thật sự nghĩ mãi mà không rõ ý đồ của Lương Hồng Ngọc, khổ cực lấy thủ nỏ như vậy nhưng nói ném liền ném.