"Âu đại nhân tuyệt không lén tiếp xúc với chúng ta."
Cửu công công vội trả lời, tiếp xúc chính là Lý Dật Phong, thực không quan hệ với Âu Dương.
"Việc này cứ như vậy đi."
Triệu Ngọc có điểm không kiên nhẫn:
"Âu Dương cũng coi như hết tâm ý, trẫm chuẩn hắn đến lúc đó đi tiễn nữ nhân này một đoạn đường, xác cũng để hắn liệm, toàn vẹn danh tình nghĩa của hắn."
"Việc này. . ."
Tiểu Thanh nhìn Cửu công công, Cửu công công lắc đầu bảo nàng đừng nói tiếp.
Triệu Ngọc sau khi cảm giác được hỏi:
"Sao?"
Tiểu Thanh nói:
"Tỷ tỷ, ta đáp ứng Âu Dương, giúp hắn cứu Lương Hồng Ngọc ra."
"Ngươi đáp ứng giúp hắn cứu nữ nhân? Liền chưa thấy người ngu như ngươi. Nhắc tới Âu Dương cũng mở miệng không biết xấu hổ."
Triệu Ngọc nói:
"Trẫm còn chưa tìm hắn tính sổ đó. Trẫm chỉ bảo hắn tư Liêu ngự Kim thuận tiện kiếm chút tiền. Hắn hay lắm, hai bên cùng kiếm lợi. Cẩn thận trẫm đem xưởng quân của hắn sung công."
Càng nghĩ càng cả giận nói:
"Chuyện xấu làm nhiều như vậy, bây giờ còn được voi đòi tiên, đúng là óc chó, thực hận không thể chộp tới đánh cho một trận."
"Vậy. . ."
Tiểu Thanh Tráng đánh bạo nói:
"Hắn nói phó tổng biên của báo hoàng gia Lưu Huệ Lan có thai, mà Lương Hồng Ngọc trùng hợp là người tiếp nhận giúp."
Triệu Ngọc nhìn tiểu Thanh bất đắc dĩ nói:
"Ngươi bị hắn lừa gạt rồi. Bốn châu thiết điểm phụ cận Dương Bình không nói. Cứ nhìn bên Đông Kinh liền có gần mười phóng viên hoàng gia, ai cũng không phải là đèn đã cạn dầu, Lương Hồng Ngọc căn bản không hiểu báo là gì, ngay cả vận hành cơ bản đều không rõ, sao lại thành người tiếp nhận phó tổng biên? Có điều. . . Tiểu tử này bồi dưỡng nhân tài ngược lại rất khá. Lý Dật Phong kia chỉ là một người hầu, lại được hắn tạo thành nhân tài. Chỉ cần là Lý Dật Phong đưa tin, đều rất có giá trị quan sát. Hơn nữa cũng thay trẫm phân ra không ít sầu lo."
Tiểu Thanh cẩn thận nói:
"Hắn nói, tỷ tỷ ngài còn thiếu nợ hắn hai quan nô "
Triệu Ngọc vốn còn nghĩ Âu Dương có công, bây giờ vừa nghe thấy câu này liền giận dữ, vỗ ghế đứng lên:
"Hay lắm. Tuyên hắn vào điện."
"Dạ"
Cửu công công đáp dạ. Phải nói nữ nhân quả thật không giảng đạo lý, ngươi đúng là thiếu nợ người ta hai quan nô, thánh chỉ còn ở trong nhà người ta đó. Đương nhiên vụ kiện cáo này Âu Dương dám tố, cũng không ai dám tiếp.
"Chậm đã, bảo Thái thái sư cũng đi chung."
Triệu Ngọc cười lạnh.
Cửu công công vội hỏi:
"Nên mời Trương Huyền Minh đại nhân không?"
"Không cần"
Để Thái Kinh tới chính là để áp đảo Âu Dương, Trương Huyền Minh vừa tới tất đối nghịch với Thái Kinh. Chuyện này đến lúc đó làm rồi, Âu Dương muốn trách cũng sẽ trách Thái Kinh trước.
. . .
"Hôm nay không phải triều hội, hai vị khanh gia cứ ngồi tùy tiện, không nên câu thúc."
Triệu Ngọc quan tâm hỏi:
"Âu Dương, thương thế của ngươi thế nào?"
"Hồi bẩm bệ hạ, không trở ngại, tu dưỡng thêm mấy ngày liền khôi phục."
Triệu Ngọc cười nói:
"Lần sau nhớ thêm một câu ở phía sau, nhờ bệ hạ quan tâm, cảm kích khôn cùng."
Âu Dương nghiêm mặt nói:
"Cảm kích với bệ hạ, vi thần vẫn luôn để ở trong lòng."
"Ừm"
Triệu Ngọc thoả mãn với câu trả lời, hỏi Thái Kinh:
"Lương Hồng Ngọc kia khi nào thì xử quyết?"
Thái Kinh trả lời:
"Hồi bẩm bệ hạ, trưa mai."
Triệu Ngọc gật đầu nói:
"Âu Dương, gần đây có người đồn đãi, nói Lương Hồng Ngọc là tiểu thiếp của ngươi."
"Phải nhưng không cùng giường."
"Hóa ra là thật?"
Triệu Ngọc sau một tiếng kinh ngạc, cau mày khổ não một hồi nói:
"Vậy sẽ không tốt, nhắc tới thì lời người khác là đáng sợ nhất, chuyện gì cũng nói được, nhẹ thì mất danh dự, nặng thì mất tánh mạng. Nếu bên ngoài không rõ sự thật nói lung tung một trận, chỉ sợ cũng khiến giữa thần tử sinh ra khoảng cách. Nhưng Đại Tống ta trước nay không trị tội vì lời nói. . . Phải làm sao đây? Trẫm thấy như vậy đi, ** tới hình giam, vậy có thể khiến lời đồn đãi trên phố tự sụp đổ."
"Dạ, vi thần lĩnh chỉ"
Âu Dương đứng cúi đầu trả lời.
Âu Dương dịu ngoan như vậy khiến Triệu Ngọc ngược lại rất không hài lòng, bây giờ mình đã bới móc ra rồi, ngươi cứ theo như thế này, vậy thì quá vô vị. Nhưng Âu Dương dịu ngoan, Triệu Ngọc cũng không thể chơi xấu, chỉ có thể gật đầu:
"Ừm, vậy các ngươi đi xuống đi?"
Âu Dương hơi kinh ngạc hỏi:
"Bệ hạ không có chuyện khác?"
"Không có"
". . . Bệ hạ, Lương Hồng Ngọc này có phải là có ẩn tình gì?"
Âu Dương hỏi lại.
"Không có"
Triệu Ngọc hỏi lại:
"Có ý gì?"
Âu Dương nhìn Thái Kinh, hai người đều hai mặt nhìn nhau. Trong lòng đồng thời phỉ báng: Ăn no rỗi việc, kêu hai người đến chỉ mấy câu như vậy. Trực tiếp hạ công văn chẳng phải được rồi. Âu Dương cùng Thái Kinh nói:
"Vi thần cáo lui."
"Đi xuống đi"
Triệu Ngọc rất không vui, trong lòng có dấu chấm hỏi cực lớn, Âu Dương này có ý gì? Trước đó bảo tiểu Thanh tới cầu tình, bây giờ đáp ứng hình giám sảng khoái như vậy. . .
Ra ngoài điện, Âu Dương lắc đầu nói:
"Thái Tướng, ngươi có cảm giác có điểm khác thường không. Tựa hồ Hoàng thượng hi vọng chúng ta có người cầu tình vì Lương Hồng Ngọc này."
Thái Kinh vuốt râu tự đánh giá:
"Quả thật rất quái dị. Chẳng lẽ hoàng thượng có tâm muốn thả nàng kia?"
"Ngươi nói chút việc nhỏ này gọi ta là được, sao còn kéo cả Thái Tướng, hơn nữa công văn này đưa ta là tốt rồi. Chẳng lẽ. . . Thái Tướng biết cô gái này?"
"Ừm?"
Thái Kinh cau mày, hắn không cho rằng Âu Dương sẽ vì một nữ nhân không cùng giường đi đắc tội quá nhiều người. Cho dù biết, bây giờ gọi Âu Dương tới thì tốt rồi, sao gọi cả mình tới? Không đúng, chẳng lẽ là vì Hoàng đế đã biết thân phận của Lương Hồng Ngọc rồi nên thử mình? Án của Lương phụ là do mình làm, hơi cân nhắc cũng biết thuộc về lỗi nặng. Hoàng đế chẳng lẽ gõ núi chấn hổ, đã nắm rõ sự thực trong tay mà đang nhìn phẩm đức của mình. Việc này ầm ĩ như vậy, Lương Hồng Ngọc có thêm mấy cái đầu chắc chắn cũng bị tra rõ, huống chi còn gánh vụ án lớn như vậy. Ít nhất Hoàng đế cũng sẽ biết
Lương Hồng Ngọc là vì cái gì mà mang binh lên sảnh. Không tốt, không tốt, Thái Kinh một đầu mồ hôi, chẳng lẽ Hoàng đế muốn xuống tay với mình? Nghĩ như vậy, Thái Kinh nói với Âu Dương:
"Âu đại nhân, xin cùng bổn tướng gặp Hoàng thượng thử."
Âu Dương nghiêm mặt chắp tay:
"Thái Tướng đã mời, Âu Dương nào dám cự tuyệt."
. . .
Nội vệ báo cáo:
"Thái Kinh Thái đại nhân, Âu Dương Âu đại nhân cầu kiến."
Ha ha, lộ đuôi nhỏ ra rồi nhỉ. Triệu Ngọc sau khi một lần nữa ôn tập lời quát Âu Dương liền nói:
"Tuyên"
Nhưng Triệu Ngọc không ngờ là, sau khi hai người vào, Thái Kinh quỳ trên mặt đất luôn miệng nói trước:
"Thần tội đáng chết vạn lần, xin bệ hạ thứ tội."
Tội đáng chết vạn lần chính là kẻ bên cạnh ngươi, ngươi thì có tội gì? Triệu Ngọc buồn bực hỏi:
"Ngươi có tội gì."
"Bẩm bệ hạ, vụ án của cha Lương Hồng Ngọc là thần làm, lúc ấy vội vàng võ đoán, nghe xong lời từ một phía liền hạ tội vấn trảm cha nàng. Sau nghĩ lại thì cảm giác án này không được cân nhắc kỹ. Nghĩ tướng một châu, sao lại vô cớ bỏ qua châu nguy mà gấp rút tiếp viện tiểu huyện? Vì sao chỉ đem đi bộ phận nhỏ binh mã? Tri châu Thông phán này sao lại chết? Án này khiến thần càng nghĩ càng kinh hãi."
". . ."
Triệu Ngọc buồn bực nhìn Âu Dương, Âu Dương cúi đầu nhìn sàn nhà.
Thái Kinh dập đầu:
"Lương Hồng Ngọc là vì thù cha mà đến tìm thần, nay lại gặp nạn như thế. Khẩn cầu bệ hạ trách phạt thần, cũng xin bệ hạ lưu một huyết mạch của Lương gia."
Người này là phái hành động.
". . ."
Triệu Ngọc trầm tư thật lâu cũng không rõ mấu chốt trong đó, chỉ có thể khẽ gật đầu:
"Thái Tướng đứng lên mà nói. Nàng này muốn giết Thái Tướng, Thái Tướng trái lại cầu tình cho. Đây đúng là đạo đức tốt, như tục ngữ nói trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền, trẫm không nhìn sai mà. Về phần tội mà ngươi nói. . . Trẫm cứ cảm giác hơi nặng, nhưng cũng hợp tình lý. Hơn nữa người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm? Thái Tướng không cần để ý việc này."
"Tạ ơn bệ hạ."
Thái Kinh quỳ lạy. Âu Dương ở một bên vô cùng vô cùng kính nể người này, tự nhiên lại cấp phần ấn tượng. Người này không chỉ không lỗ, ngược lại còn lời.
"Ừm, ngươi đi xuống trước đi. Việc Lương Hồng Ngọc trẫm còn phải cân nhắc."
Triệu Ngọc nói:
"Âu Dương ngươi lưu lại."
"Dạ, kính xin bệ hạ khoan hồng với Lương Hồng Ngọc, thần cáo lui."
. . .
Triệu Ngọc nhìn Âu Dương thật lâu, tới mức xuyên qua cả lông tóc của Âu Dương mới cất lời:
"Ngươi cho hắn chỗ tốt gì?"
"Không, người ta là Tể tướng, bụng có thể chống thuyền."
Âu Dương cúi đầu nói.
"Nói thẳng đi, ngươi có phải là muốn cứu Lương Hồng Ngọc này?"
"Dạ"
"Chỉ cần ngươi nói cho trẫm, ngươi cho Thái Tướng chỗ tốt gì, trẫm liền thả nàng."
"Âu Dương thề với liệt tổ liệt tông, tuyệt đối không cho Thái Tướng chỗ tốt gì."
Triệu Ngọc như cũ nghi hoặc hỏi:
"Thật à?"
"Thật"
Triệu Ngọc liếc Cửu công công, Cửu công công ở một bên bất đắc dĩ lẩm bẩm:
"Cáo mượn oai hùm"
Cáo mượn oai hùm? Triệu Ngọc cân nhắc một hồi suýt nữa thổ huyết:
"Không ngờ hắn dùng trẫm đi dọa Thái Tướng?"
Cửu công công cẩn thận nói:
"Việc này. . . Bệ hạ triệu Thái Tướng, tựa hồ hơi đường đột. Tướng một nước tự nhiên sẽ phỏng đoán tâm tư cùng dụng ý của bệ hạ."
Đương nhiên triệu Thái Kinh, cũng là để khi dễ Âu Dương, không ngờ lại chuyển tảng đá đập bể chân mình.
". . ."
Âu Dương vẫn cúi đầu.
Không tức giận, không tức giận. Triệu Ngọc nhắm mắt lại hít sâu một hơi nói:
"Nhìn không ra Âu Dương ngươi còn có tâm kế sâu như vậy."
"Bệ hạ cớ gì nói ra lời ấy?"
Âu Dương ngẩng đầu, hay cho một đôi mắt mê mang.
Triệu Ngọc lại tức giận, liên tục gật đầu nói:
"Giỏi, giỏi lắm, ngươi muốn cứu nàng phải không? Hay lắm, trẫm xem Âu Dương ngươi là người có tình nghĩa như thế nào. Phí chuộc hình một trăm mười hai vạn tám ngàn sáu trăm ba mươi ba xâu."