Thiên Tống

1: Vu hãm (1)


trước sau

"Ừm"

Như Trịnh Hòa đi Tây Dương, đến vùng đất kia đều chưa bao giờ có ý chiếm đất này làm của mình. Đây là tư tưởng Nho gia. Cùng kiến thiết chế độ tư bản do Âu Dương chủ trương có xung đột rất lớn, tư bản là khuếch trương và cướp đoạt. Phải nói Âu Dương cũng thấy bản thân không nhân nghĩa, nhưng bây giờ nói nhân nghĩa, tương lai sẽ không có vốn nói nhân nghĩa, không nhân dịp trước khi thôn địa cầu thành lập làm nhiều chuyện xấu, tương lai cũng sẽ bị người khác làm chuyện xấu. Như Triệu Khuông Dận đã nhìn thấy chút phát triển tương lai, muốn hạ độc thủ đem người Đảng Hạng tận diệt trước, chỉ tiếc là đời sau không tranh khí. Gửi hi vọng đến một hai minh quân, chẳng bằng chế độ quy phạm. Gánh nặng đường xa mà. . .

Triệu Lục nói:

"Ta thấy, trừ phi đổi tên khốn kiếp tới, nếu không không thể nào đàm phán được."

Vương Ngũ nghi ngờ nói:

"Bọn họ còn chưa đủ khốn kiếp sao?"

Triệu Lục cười nói:

"Ta nói đổi tên khốn kiếp thay đại nhân tới đàm phán ấy."

"Các ngươi đừng nói nữa, cho dù là kẻ khốn, linh hồn Vĩnh Lạc này nếu không đoạt về, vẫn phải đánh. Cho dù đường này đánh bại rồi, còn phải phái binh mã khác. Hiện giờ triều đình là mũi tên rời cung không thể quay đầu, không đoạt lại hai châu này chắc sẽ không bỏ qua."

Âu Dương nói:

"Ta nghĩ người Đảng Hạng cũng hiểu ý tứ này. Bọn họ bây giờ là cố tỏ vẻ, chờ chúng ta hạ giá tiền. Bên này nói, bên kia chờ kết quả. Một khi Hàn Tướng quân bị diệt, bên chúng ta cũng không có gì để bàn. Nếu Hàn Tướng quân vào phủ Hưng Khánh, lại giả mù sa mưa mà đem linh hồn Vĩnh Lạc trả cho chúng ta."

Vương Ngũ nói:

"Vậy bàn hay không tựa hồ liền xem đường kia của Hàn Tướng quân."

"Đương nhiên, ở trong kế hoạch. Hàn Tướng quân vốn chính là một bước mấu chốt nhất. Hắn thành bại liên quan đến cả chiến cuộc."

. . .

Đàm phán như vậy nhất định không có kết quả, buổi chiều hai bên tiến hành tham thảo thi từ, Âu Dương không có thực lực nhưng da mặt dày, đạo thi từ người Tống làm một hai năm nay, dù sao lại không chịu trách nhiệm bản quyền. Cuối cùng hai bên thương định, ba ngày sau ở địa điểm đồng nhất lại cử hành hội đàm. Âu Dương không ngờ là, sau khi trở về nghênh đón mình là vẻ mặt lo lắng của Lưu Bang Xương.

"Âu đại nhân từ đâu về vậy?"

Âu Dương xuống ngựa cười nói:

"Đi săn."

"Tại sao lại tay không đi săn, mồi đâu?"

Âu Dương nghiêm mặt nói:

" Đại Tống ta nhân nghĩa trị thiên hạ, có thể nào ra tay độc ác đối với sinh linh?"

Lưu Bang Xương hỏi:

"Ngươi không phải đi săn sao?"

"Đúng vậy "

"Tay không đi săn?"

"Đại Tống ta nhân nghĩa trị thiên hạ."

"Ta. . ."

Lưu Bang Xương cảm giác đối phương xem mình là người ngu. Hất tay áo lên cả giận
nói:

"Âu đại nhân, đừng tưởng rằng bổn khâm sai không biết ngươi đang làm gì. Ngươi có lẽ không biết, Ngô Ba Đạt kia đang ở trên tay của ta."

Một bên Lưu Kỳ cười khổ nhẹ nhàng gật đầu. Âu Dương nhìn Lưu Bang Xương hỏi:

"Ngô Ba Đạt kia bây giờ ở đâu?"

"Tất nhiên là ở trong bảo vệ của vệ đội bổn khâm sai. Âu đại nhân định giết người diệt khẩu sao?"

"Lưu tướng quân."

Âu Dương cả giận nói:

"Ngươi có biết tội của ngươi không?"

Lưu Kỳ bất đắc dĩ nói:

"Không biết."

Xem ra mình cũng bị bôi đen. Có điều Lưu Kỳ hào phóng, ai bảo người này là chạy mất ngay dưới mí mắt người mình chứ.

"Ngô Ba Đạt giết quan định đầu Tây Hạ, có thể nào còn để hắn trốn bên ngoài?"

Lưu Bang Xương vội hỏi:

"Có ý gì?"

"Lưu đại nhân không biết? Ngô Ba Đạt này chính là một binh đinh dưới trước Lưu tướng quân, mấy ngày trước tự rời Long huyện đi quân doanh Tây Hạ. Sau khi trở về bị chúng ta bắt lấy tra hỏi. Nhưng không ngờ người này thân thủ rất tốt, ban đêm giết Giáo úy trông coi chạy trốn. Lưu tướng quân khoái mã dẫn người đuổi tới biên quân Tây Hạ, mới bắt người trở về."

"Nói bậy. Người ta rõ ràng là đặc phái viên hoà đàm của Tây Hạ."

Âu Dương không để ý mà nói:

"Lưu tướng quân, ta dùng thân phận giám quân lệnh ngươi, tử hình hỏa tướng phản nghịch Ngô Ba Đạt ngay tại chỗ, để chỉnh sĩ khí ta quân."

"Dạ"

Lưu Kỳ quát lên:

"Triệu tập vệ đội thân binh."

"Dạ"

Ba đội trưởng vệ thân binh lập tức lên ngựa triệu tập nhân thủ.

Lưu Bang Xương cả giận nói:

"Bọn ngươi định giết người diệt khẩu à?"

Lý Hán vẫn không nói chuyện ung dung nói:

"Lưu đại nhân, Âu đại nhân chính là giám quân do Hoàng thượng đích thân điểm. Đừng nói là một tội tốt, trong ngoài Long huyện mấy vạn người, nói giết đều có thể giết được. Người đâu, căn dặn vệ đội khâm sai không thể tự ý động, nếu không luân xử như đồng phạm."

Khâm sai thêm giám quân so với khâm sai có thêm một quyền lợi.

"Dạ"

Vệ đội Lý Hán lập tức lên ngựa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện