" Bốn vạn, là bốn trăm vạn."
Triệu Ngọc khinh bỉ liếc mắt một cái nói:
" Nhưng có quan viên dâng tấu chương, nói tác phong của Âu Bình không thể vượt quá hơn nữa, nói hiếu, duyệt, trung, lễ, nghĩa, liêm, sỉ mới là căn cơ của Đại Tống ta, còn nói ngươi bất trung, bất tín, vô lễ, vô nghĩa, còn vô liêm sỉ, chính là đại gian thần của quốc gia chúng ta, cũng có người nói ngươi yêu dân như con, chiến công hiển hách, vì nước mà tan gia bại sản, chính là vị quan rường cột nước nhà của Đại Tống. Hai bên tranh luận điểm này, triều đình thiếu chút nữa đã đánh nhau."
Âu Dương hỏi:
"Vậy ngươi thấy như thế nào?"
" Ta cho rằng, không thể giúp Hoàn Nhan A Cốt Đả."
Triệu Ngọc nói:
" Nói ngươi gian thần, ta không tin, nhiều chuyện bày ra trước mắt như vậy, ngươi nói ngươi là trung thần ta không tin, soán vị ngươi chạy trốn, một chút ý tứ bảo hộ đều chưa từng có, còn có lần này tuyên chỉ mà không tuân."
" Trung thần nhiều dễ chết yểu, gian thần nhiều thì ô danh."
Âu Dương cười nói:
" Cho nên ta hai thứ này đều không muốn làm."
" Vậy ngươi muốn làm cái gì?"
"Năng thần" (quan có năng lực)
"Năng thần?"
Triệu Ngọc như có điều suy nghĩ.
"Vâng"
Âu Dương căn bản không biết mình đang nói cái gì.
Triệu Ngọc không có việc gì hỏi:
" Còn có chuyện, Kim quốc phái đặc phái viên tới, hi vọng chúng ta có thể hợp sức tấn công Liêu quốc, tương lai sẽ đem mười sáu châu Yến Vân cho chúng ta."
Triệu Ngọc hỏi:
" Ngươi thấy như thế nào?"
" Không được, Kim quốc bây giờ rất nghèo rất nghèo, Liêu quốc nhiều năm chiến tranh cũng hao phí quốc lực, vốn định lần này từ Tây Hạ vớt một số, không nghĩ lại bị ta hãm hại. Ngươi không phải là muốn có một hàng xóm có quân đội cường đại đó chứ?"
Triệu Ngọc lắc đầu:
" Chẳng lẽ Tống quốc đã không ngăn nổi người Kim nữa sao?"
Âu Dương nói:
" Ngươi xem, lần này Lũng huyện, Lưu tướng quân lo lắng nhất chính là người Tây Hạ quyết tử công thành mà lại có thể làm được điểm này, Liêu không được, Tây Hạ không được, nhưng người Nữ Chân thì lại làm được. Bọn họ có thể dùng thi thể của mình để chồng chất thành ngọn núi bò đến thành muốn chúng ta xem. Vậy chúng ta cứ việc tọa sơn quan hổ đấu, bán vũ khí cho hai bên, bán đến khi bọn họ mua không nổi nữa, rồi sau đó dùng thành trì để đổi lại. Trước mắt hẳn là nên nâng cao giá cả của xuất khẩu sắt thép, bây giờ chúng ta tự mình nuôi ngựa, hoàn toàn có thể nâng giá cả của sắt thép lên gấp mười lần, đồng thời tiến hành chiến lược xâm lăng bằng tiền tệ."
"Vậy là thế nào?"
" Liêu, Nữ Chân đều dùng tiền Tống, chẳng hạn như chúng ta bây giờ có một ngàn quan tiền lưu thông ở thị trường, dùng một trăm quan mua bán với Liêu xong, chúng ta sẽ thêm một ngàn quan tiền, trong tay người Liêu tuy rằng vẫn có một trăm quan tiền, nhưng hắn chỉ có thể có năm mươi quan tiền để mua đồ. Ngươi xem cứ như vậy, chúng ta liền có thể lợi nhuận được về năm mươi quan. Đầu đề này tiễn trang Dương Bình đang nghiên cứu, chuẩn bị dùng vàng dự trữ thấp nhất để xuất ra ngân phiếu với Liêu, cuối cùng làm cho kinh tế Liêu bị bọt biển toàn diện, toàn bộ hệ thống kinh tế đều bị hư hại."
"..."
Triệu Ngọc đổ mồ hôi, nghe không hiểu nha.
" Nói như vậy nè, chẳng hạn như ta mua món đồ giá một trăm quan ở Liêu, rồi sau đó ta đem một trăm hai mươi quan..."
Triệu Ngọc lắc đầu, đi đến bên cạnh Âu Dương nói:
" Không cần phải nói nữa, biết rõ ngươi không chịu thiệt là được rồi."
"..."
Âu Dương cảm giác đây là trong lời nói có ngầm ý, ngẫm lại vẫn không thể chứ rối rắm trong lời nói của nàng có phải là có chuyện gì hay không. Chạm phải thị phi của hoàng gia thật là
rất phiền toái. Ví như Lý Hán nói, Đại Tống giết ba loại quan, thứ nhất tạo phản, thứ hai soán vị, thứ ba, công cao chấn chủ nắm binh quyền, chính là chuyện liên quan đến ngôi vị của hoàng đế, vì vậy tiếp tục nói:
" Chiến tranh, có quân đội xâm lược, có kinh tế xâm lược, có tiền tệ xâm lược, có văn hóa xâm lược... Nói ví dụ như tiền tệ xâm lược, Liêu quốc là một ví dụ rất tốt, ó buông tha cho tiền đúc, Tống tệ trở thành tiền tệ lưu thông quan trọng nhất của nó, tương đương với việc kinh tế Liêu quốc đã nắm ở trong tay Đại Tống. Ngươi cũng biết, cuộc chiến này là đánh vào hậu cần, hậu cần là nguồn cội của kinh tế. Có điều vấn đề này ta chỉ mới hiểu một cách mơ hồ, phải tìm vài nhân tài chuyên môn đến nghiên cứu sách lược văn hóa xâm lược, bây giờ đang tiến hành, mở rộng xâm lược kinh tế tư tưởng Nho gia ở Đại Lý, Tây Hạ, Liêu, Kim... Chỉ là việc đầu tư, khống chế sản nghiệp trước mắt mà nói dường như hơi khó, ta muốn đem sòng bạc Liêu quốc đưa ra thị trường..."
" Đưa ra thị trường?"
Triệu Ngọc hữu khí vô lực hỏi, căn bản nghe không hiểu.
" Đúng, nói ví dụ như ở lò Dương Bình, tổng tài sản hiện nay là một vạn quan vậy thì được một ngàn bản cổ phiếu, Đại Cổ đông chiếm được trong đó sáu phần. Giao dịch cổ phần lúc này trong một ngàn bản mỗi bản cổ phiếu trị giá 20 quan, tiêu thụ một ngàn bản xong hẳn là hai vạn quan tương đương với lò Dương Bình được tài sản ba vạn quan còn Đại Cổ đông được sáu phần. Tuy rằng các bộ phận cổ phần phân ra ngoài, nhưng thực tế tài sản lại đạt tới một vạn tám ngàn quan, lợi nhuận gần như gấp đôi, mà người mua những cổ phần này được gọi là tiểu cổ đông, không có quyền quản lý nhưng có thể được chia hoa hồng. Ví dụ như lò Dương Bình doanh thu một năm được một ngàn quan, đại cổ đông được sáu trăm, còn lại bốn trăm thì phân phối cho những người nắm giữ trong tay các cổ phần của một ngàn bản đó. Đương nhiên phân hay không phân là do đại cổ đông tính, cứ như vậy có rất nhiều chỗ tốt. Có thể trong thời gian ngắn nhanh chóng phân tán tài sản, mở rộng quy mô lớn. Nếu như một khi tiền nóng lên, giá cổ phiếu đến 40 quan, 80 quan, thậm chí một trăm quan, tài sản sẽ tăng cao lên gấp mấy lần, cuối cùng chờ lúc quần chúng quen mắt thì bắt đầu vứt bàn..."
Triệu Ngọc đau đầu cắt đứt nói:
" Ngươi có thể nói cái gì mà ta nghe hiểu được không?"
"Ừm chính là một quá trình lừa gạt tiền của các dân chúng tự cho là mình thông minh vào đến tay."
" Nói như vậy thì ta đã hiểu, chính là khiến Liêu quốc rung chuyển bất an."
" Ngoài ra, bên ta còn có tư tưởng thành lập hạm đội."
" Ngừng, ngươi dâng tấu chương, ta từ từ xem."
Triệu Ngọc mỏi mệt nói:
" Giúp ta gọi người."
" Người đâu!"
"Dạ"
Triệu Ngọc nhắm mắt xoa xoa huyệt Thái Dương nói:
" Nâng giá hồi cung."