Thiên Tống

1: Nghị luận (1)


trước sau

Triệu Ngọc giống như là đang cười, nói:

"Khanh cơ trí hơn trẫm nghĩ nhiều đó. Dương Bình là một địa phương nhỏ, trẫm lại dự định dốc toàn lực để triển khai hỏa khí. Đáng tiếc là các thiết sư, hỏa dược sư của cục chế tác Đông Kinh chỉ cần có kinh nghiệm đều đã bị Âu Dương khanh bòn rút hết cả rồi."

"Bẩm Bệ hạ, Bệ hạ chính là người có tiền nhất Đại Tống này, vi thần sao sánh kịp chứ. Nếu Bệ hạ mỗi tháng sẽ trả cho mỗi người năm trăm quan tiền thì những người này lại bị Bệ hạ đào về thôi."

"Trả cho thợ thủ công năm trăm, vậy thì trẫm phải trả cho quan bát phẩm như khanh mấy trăm mới đủ đây?"

Triệu Ngọc nói:

"Trẫm không cần gì cả, chỉ cần khanh giao cách phương phối hỏa dược và hỏa tuyến thì trẫm sẽ thưởng cho khanh trăm vạn."

"Vi thần rất coi nhẹ đồng tiền."

Âu Dương lấy từ trong người ra một chiếc hộp dẹt đặt trên bàn, sau đó nói tiếp:

"Đây là cách phối phương mà Bệ hạ cần."

"........"

Triệu Ngọc ngẩn người, không ngờ Âu Dương lại mang cách phối phương đến, phất tay nói:

"Trình lên đây."

Cửu Công Công định cầm lấy, Âu Dương lập tức lấy một tay mình ngăn lại:

"Từ từ đã Bệ hạ. Bệ hạ muốn cường quân phú quốc, vi thần không dám giấu diếm cho riêng mình. Nhưng.... có chuyện này vi thần phải nói cho Bệ hạ được rõ. Một khi cách phối phương này được đưa đến cục chế tác Đông Kinh, thì chỉ một năm sau thôi, người Kim - Liêu và người của các nước khác đều có thể đạo nhái. Hai năm sau thì hỏa khí của Liêu - Kim sẽ không thua kém gì Đại Tống."

Triệu Ngọc mỉm cười và nói:

"Điều này thì trẫm hiểu, chỉ có điều ngươi vẫn có thể tiếp tục nghiên cứu..."

"Bệ hạ lại đùa rồi, những thứ này đều là tâm huyết của Âu Dương suốt nhiều năm qua, đầu tư không biết mấy trăm vạn, tâm huyết bỏ ra còn không sao đếm hết, còn có bao nhiêu người thợ vì chuyện này mà phải bỏ mạng. Nay nói mất thì mất, vi thần nào còn tâm tư mà tiếp tục nghiên cứu chứ."

Triệu Ngọc biến sắc nói:

"Khanh đang uy hiếp trẫm."

"Bệ hạ, những điều vi thần nói là sự thật. Bệ hạ nhìn triều đình này mà xem, có ai mà không chạy theo quyền lợi? Lại nhìn dân chúng, phàm là chuyện không có lợi, thì cho dù có bị ép đến mức không còn cách nào khác thì cũng sẽ làm mà không có chút tinh thần gì cả."

Âu Dương nói:

"Bao gồm cả ba nghìn sương quân, cùng với mấy trăm thợ thủ công, với mấy người thợ cả, tất cả mọi người đều cần có cơm ăn, mọi thành quả mà họ theo đuổi đều nằm trong chiếc hộp nhỏ này cả. Lúc vi thần đến đây, có mấy người thợ cả sau khi nghe được chuyện này đều đã xin vi thần cho họ từ chức. Bọn họ nói, tiền bọn họ đã tiêu không hết rồi, luôn dốc toàn lực để nghiên cứu, là vi trong lúc khó khăn vi thần đã không phụ lòng của bọn họ, bọn họ giàu có rồi mới không làm gì có lỗi với vi thần. Bệ hạ, chiếc hộp này không phải là của Âu Dương thần mà là tâm huyết của bọn họ. Bất cứ ai, ở bất kì nhóm nào cũng không muốn được xưng là sư phụ, trong nhóm nghiên cứu hỏa dược này, bọn họ là những sư phụ đẳng cấp nhất cũng là vì có chiếc hộp này. Giờ vật trong đó đã gần tiếp cận đến đỉnh, rất khó để lại có được một thành quả tốt hơn."

"........."

Triệu Ngọc trầm mặc một hồi mới nói tiếp:

"Nhưng với năng lực sản xuất của xưởng quân sự Dương Bình, trẫm không thể tin được."

"Cho nên vi thần có mang đến một vài bản vẽ khác."

Âu Dương lấy ra một tờ giấy và nói:

"Mấu chốt là phải nắm được kĩ thuật nòng cốt. Vi thần có mang đến bản vẽ kết cấu của đại bác, bản vẽ kết cấu của súy thủ pháo, bản vẽ kết cấu của mìn, vv. Ngoài yêu cầu về luyện thiếc ở bên trong, mấy thứ khác đều không có bí mật gì đáng nói. Bệ hạ có thể
làm thế này, cục chế tác Đông Kinh hãy dốc toàn lực sản xuất các linh kiện chính, còn phần hỏa dược sẽ ra xưởng quân sự Dương Bình điều phối. Như vậy thì công kỳ sẽ được đi lên, còn phần bí mật vẫn nằm trong tay của chúng ta."

"Trẫm cũng cho là như vậy, khanh hãy đem những việc hao phí thời gian, hao phí tiền bạc giao cho cục chế tác Đông Kinh, còn việc có thành phẩm thấp nhất, đơn giản nhất sẽ để lại cho xưởng quân sự Dương Bình."

"...Nếu Bệ hạ muốn hiểu như vậy cũng không sao."

Âu Dương toát mồ hôi hột.

"Vậy tương lai có phải trẫm chỉ cần chi tiền phần hỏa dược là được rồi phải không?"

"Vâng, đúng vậy. Theo đơn giá mới nhất của chúng thần. Một thạch hỏa dược sau khi điều phối và gia công có giá là một vạn quan."

Triệu Ngọc nhìn Cửu Công Công, Cửu Công Công nhỏ giọng nói:

"Bệ hạ, chưa qua điều phối thì một hỏa dược bình quân chỉ có giá sáu mươi lăm quan."

Triệu Ngọc thiếu chút nữa thổ huyết, sau khi gia công lại có giá gấp một trăm năm mươi lần. Trừ người này ra, e là chẳng có kẻ nào dám cướp tiền của người thân là Hoàng Đế như mình thế này. Âu Dương vội nói:

"Trong thiên hạ đâu cũng là đất của vua. Tiền của vi thần cũng chính là tiền của Bệ hạ. Nhân khẩu ở chỗ vi thần đông như vậy, chỗ này cần ăn, chỗ kia phải uống, thực sự thần không có cách nào."

"Khanh ít than khổ đi cho trẫm. Khanh tưởng trẫm không biết chắc? Rồi khanh sẽ mua ngựa để đầu cơ trục lợi, sau đó đem bán cho đội quân nòng cốt, quân mã Thiết Diêu Tử, Lãnh Đoạn Giáp và Tây Hạ Kiếm dân gian..."

Âu Dương vội nói:

"Bệ hạ, đó là để vi thần kiếm lại chút tiền vốn thôi mà."

"Một thạch một nghìn quan." Vi thần cũng không phải là người sống xa hoa......"

"Hai nghìn."

Âu Dương trầm mặc rồi lại nói:

"Một vạn."

"Ba nghìn."

"Bệ hạ là cửu ngũ chi tôn, trong có quốc khố nghìn nghìn vạn. Vi thần có mặt dày nên thần không sợ mất mặt. Một vạn."

"Khanh có tin là trẫm sẽ tăng thuế lên tám phần không hả?"

Triệu Ngọc uy hiếp.

"Vậy thì sẽ đưa ra giá mới, một vạn tám một thạch."

Âu Dương cúi đầu nói:

"Bệ hạ cũng biết đấy, lúc đầu vì sao mà vi thần lại đem tiền vứt vào một xưởng điền quân sâu không thấy đáy. Lúc đó Bệ hạ một chút suy nghĩ là sẽ đầu tư cho thần cũng không có, cùng với người khác xem vi thần như một thằng hề và cười nhạo vi thần."

"Đầu tư?"

Ánh mắt Triệu Ngọc đột nhiên sáng lên:

"Âu Dương, người mà xưởng quân sự của khanh đang dùng có phải là sương quân không, đất mà xưởng quân sự của khanh đáng trú đóng có phải là đất của Đại Tống ta không? Ngươi cũng nói rồi đấy, trong thiên hạ đâu đâu cũng là đất của vua, vậy thì chút cổ phần này phải tính thế nào đây?"

"Tám nghìn, không thể ít hơn."

Vẻ mặt Âu Dương khổ sở như người phải chịu tang:

"Nếu muốn ít hơn nữa thì vi thần chỉ có nước xin Bệ hạ nhận lại chiếc hộp mà thôi."

"Tám nghìn thì tám nghìn."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện