Tiếng Pháp đúng tiêu chuẩn, phía trên viết:
” Các hạ, ta là Âu Dương khâm sai đại thần thất phẩm Đại Tống, kiêm huyện trưởng Dương Bình, chủ quản sự vụ nơi đây, tạm thời có quyền hạn tương đương với quốc vương Pháp của các ngươi. Bởi vì các ngươi đã giam thương đội và quân nhân của Đại Tống ta, bệ hạ ta vô cùng không vui. Các hạ đang nhìn thấy chỉ là tiền quân Đại Tống, hai tháng kế tiếp sẽ có một trăm vạn quân đội Đại Tống tập hợp ở chỗ này. Nếu các hạ vẫn khăng khăng một mực chúng ta sẽ tiến vào Địa Trung Hải khiến quốc gia Pháp biến mất. Đại Tống có câu tục ngữ, biết tình huống kẻ địch biết tình hình của mình thì mới bách chiến bách thắng, lai lịch của Thập Tự Quân các ngươi bọn ta đều biết rất rõ ràng, cũng rất hiểu rõ mục đích của các ngươi. Theo ta được biết, binh sĩ được huấn luyện của các ngươi chỉ có chưa đến mười vạn, còn lại đều là lưu dân, ăn trộm, cường đạo tạo thành… Đừng trách ta quá thẳng thắn, nếu chọc giận khâm sai sẽ đem ngươi đánh tới mẹ của ngươi cũng không nhận ra ngươi đó.
Cuối cùng thông điệp: Thời gian ba ngày, phóng thích con dân Đại Tống ta, nếu không Đại Tống sẽ tuyên chiến với tất cả các quốc gia tham dự cuộc đông chinh của Thập Tự Quân, kể cả Giáo Hoàng Thiên Chúa giáo.
Đại Tống Âu Dương,
Đại Tống buổi trưa ngày mười một tháng hai năm tám mươi hai.
Chọc phải phiền toái lớn rồi, Đức Phất Lỗ Ngõa không ngờ một trận xung đột nhỏ vậy thế nhưng lại gặp phải quân đội cường hãn trăm vạn. Hắn cho dù cho rằng Âu Dương trăm vạn là thổi phồng lên, nhưng chiến báo buổi sáng đã ở trong tay hắn. Phe mình chết trận bốn ngàn kỵ binh, có tước vị khoảng bốn mươi người. Nhưng quân địch lại không chút nào tổn hại. Căn bản là không cùng một cấp bậc chiến đấu. Bộ đội của mình ở trước mặt kẻ địch một chút sức hoàn thủ cũng không có.
Hội nghị tác chiến quân sự của Tống…
Con đường này kỳ thật có thành phần dân tộc vô cùng phức tạp, có Đột Quyết, có Đại Tần là những thế lực phản kháng, cũng có kỵ binh tạo thành từ phần đông các quốc gia Ả Rập. Đột Quyết ở thời kì Đường Huyền Tông cơ bản đã bị khu trục ra phương bắc, rồi sau đó ngay tại Trung Đông sinh sôi nảy nở thành một số quốc gia. Thân là Đại Tần là chi nhánh chính của Đông Chính giáo đối với Hồi Giáo của bọn họ ghen ghét sâu sắc, phải nói là thủy hỏa bất dung, hai bên lúc nào cũng có tranh chấp. Mà còn thế lực phản kháng của Đại Tần là Đông Chính giáo thuộc loại liều chết quên mình, vừa muốn lấy lại Constantinople, lại phải chú ý đến sự xâm lấn của Đột Quyết. Còn có tập đoàn kị binh của Ả Rập to lớn hơn nữa còn xem việc tiêu diệt Thập Tự Quân là nhiệm vụ của mình. Đại Tống thì lại muốn đả thông con đường tơ lụa, toàn bộ lợi ích của các nơi đều tập trung ở Constantinople.
Binh lực đối lập, Ả Rập, Đột Quyết… Cũng không có cách nào đối phó với kỵ binh hạng nặng của Thập Tự Quân, nhiều vùng đất Thập Tự Quân chiếm lĩnh đã thành lập các tòa thành, nhưng nhược điểm của Thập Tự Quân là nhân số ít, không có khả năng khống chế khu vực có hiệu quả. Kết quả tạo thành chính là song phương đối đi đi vào con đường du kích chiến và phản du kích chiến. Con đường tơ lụa một đường đi qua Constantinople, trải qua quốc gia Ba Tư chịu sự khống chế của người Ả Rập, so sánh với Thập Tự Quân lại rất là hữu hảo, hơn nữa về sau nghe nói Thập Tự Quân tiến hành chiến tranh, càng vô điều kiện để quân Tống thông qua, một số quốc gia còn thiết lập cứ điểm để quân Tống được nghỉ ngơi hậu cần.
Lưu Kỹ thay đổi một thân quần áo, tiến trướng Âu Dương, ôm quyền hành lễ:
” Âu đại nhân thật là thần nhân. Không chỉ có biết trước chuyện nơi đây, còn có thể viết văn tự của người Hồ, mạt tướng bội phục bội phục. Trách không được người ta nói đại nhân là Văn Khúc tinh hạ phàm.”
” Lưu tướng quân khách khí
rồi, mời ngồi.”
Âu Dương thấy người đến đông đủ, hơn nữa trong trướng đều là người một nhà nói:
” Ý đồ của Hoàng thượng rất đơn giản, đánh trận không sợ, chỉ sợ bại trận. Sản lượng lương thảo ở hai châu Sa, Qua toàn bộ đều được triều đình thu mua cung ứng cho quân Tây Bắc. Tất cả ngựa của hành lang Hà Tây cũng sung nhập vào quân Tây Bắc. Ngoại trừ mười vạn sương quân thường trực của quân Tây Bắc ra, còn điều động lương thảo hai mươi vạn sương quân từ các lộ đường khác vào.
Hàn Thế Trung nói:
” Đại nhân, dựa theo tình báo mạt tướng tìm thấy được, lúc này phải bắt lấy Constantinople, bằng vào chiến lực quân Tây Bắc trước mắt, tất nhiên có thể trong vòng một tháng giải quyết được vấn đề này.”
Âu Dương cười hỏi:
” Hàn Tướng quân, đánh hạ làm gì? Là vì Đông Chính giáo lưu lại ngòi lửa, hay là đưa cho người Ba Tư hoặc là trợ giúp người Ả Rập đánh bại kẻ xâm lược? Bọn họ đánh trận có quan hệ gì với chúng ta?”
“…”
Hàn Thế Trung ngẩn người, vấn đề này hắn thật đúng là không có nghĩ tới. Nơi này khác biệt, khai chiến bên biên cảnh Tống đánh hạ thì chính là đất Tống. Nếu cưỡng chế chiếm lĩnh nơi đây, mình liền phải đối mặt với sự du kích của Đông Chính giáo và người Ả Rập, phiền toái nhất là lương đạo không chút trở ngại có thể cũng sẽ bị phá hư. Một mình xâm nhập khó có thể làm được cái gì.
Lưu Kỹ cười nói:
” Tướng quân cần gì lo lắng, nếu là Âu đại nhân tới đây, nhất định là sẽ chiếm tiện nghi.”
” Lưu tướng quân nói đùa!”
Âu Dương lấy bản đồ ra bản đồ
“Đường màu đỏ là con đường tơ lụa mà triều đình muốn đả thông. Mà còn Constantinople là nơi trọng yếu nhất. Ở đây hướng nam, hướng bắc, hướng tây đều tuyệt đối là thương đạo dẫn đến tiền. Nơi đây về mặt quân sự cũng có thể coi là vùng đất ở vị trí hiểm yếu, là nơi quan trọng cản trở ba dân tộc Tây, Nam, Bắc. Thành thật mà nói ta thật muốn chiếm được chỗ này.”
Hàn Thế Trung lắc đầu:
” Đại nhân, cái này sợ rằng quá khó khăn. Nếu chỉ là chiếm lĩnh ngắn hạn thì ngược lại không phải là vấn đề gì. Nhưng nếu muốn trường ký đóng ở đây, người khác sẽ không đáp ứng. Đại nhân cũng nói chung quanh đây dân tộc phức tạp, tín ngưỡng lại càng vô cùng cực đoan. Đại nhân cũng nhìn thấy, tuy rằng là lần đầu tiên đối mặt với hỏa khí của cấm quân ta nhưng kẻ địch chạy trốn rất ít.”
Lưu Kỹ nói:
” Mạt tướng vội vã đánh một trận này là bởi vì bên trong quân ta chứa nhiều người không hợp với thủy thổ. Cho nên mới đi đầu để tăng lên sĩ khí, uy hiếp kẻ địch. Sa mạc quá nhiều ngựa đi vào tiến độ so với lạc đà kém xa. Mà quân ta gần như không có đội lạc đà.”
Hàn Thế Trung gật đầu:
” Mạt tướng cũng đã xem qua, tối đa cũng chỉ có thể giúp đỡ chính quyền địa phương, để thương đội Tống lúc đi qua có nhiều chỗ nghỉ chân.”
” Không được, đầu tư kém xa. Triều đình tốn hao nhiều tiền và lương thảo như vậy, kết quả chúng ta chỉ đánh mấy trận đã thu binh, một chút chỗ tốt thiết thực cũng không có.”
Âu Dương nói:
” Ba Tư và chỗ hậu cần quân Tống phải qua, chỉ cần chúng ta tạo quan hệ tốt với nó, bảo đảm binh đạo và lương đạo được thông qua, lại lợi dụng mâu thuẫn tín ngưỡng bọn họ của bọn họ, ta cho rằng chiếm lĩnh nơi đây không phải là nói mộng đâu.”