Đặc phái viên thường trú Liêu quốc lập tức tỏ vẻ bất mãn, cơ hồ là cùng tháng, Liêu quốc xin gả chất nữ Triệu Ngọc, cũng chính là con gái Tống Huy Tông, Triệu Hô Nhi mười bảy tuổi cho con trai thứ mười bốn của Thiên Tộ đế. Đồng thời thương lượng gả Thượng công chúa đến Tống đám hỏi. Có tin tức hiển thị, Liêu quốc đã một lần nữa bắt đầu điều chỉnh nguồn mộ lính biên cảnh với Tống. Sức sản xuất của Liêu mặc dù không lớn bằng Tống, nhưng không thể phủ nhận vẫn là có năng lực tương đương, pháo ném phảng chế của họ mặc dù chưa đạt tới tiêu chuẩn Dương Bình, nhưng cũng tiếp cận tiêu chuẩn sản xuất ở Đông Kinh.
Vốn việc này quan hệ không lớn với Âu Dương, chiến lược triều đình trung thượng sách chính là chinh* chủ lực người Liêu lên Hà Bắc, không chỉ bao vây tiêu diệt, còn có thể lấy được cớ xuất binh. Nhưng trên thực tế đã có quan hệ trực tiếp với Âu Dương. Người Liêu gả Thượng công chúa không ngờ không chọn hoàng tộc, mà lại chỉ tên Âu Dương. Việc này khiến mọi người đều mở rộng tầm mắt.
Chuyện liên quan tới ông chủ, báo hoàng gia toàn lực thúc đẩy khai quật tin tức. Biết được hành động của người Liêu lần này có mấy ý đồ. Thứ nhất, Thượng công chúa là con gái Thiên Tộ đế yêu thích nhất, bây giờ mới hơn hai mươi còn chưa chọn xong nhà chồng, mà Thượng công chúa rất phản đối đám hỏi của mình với Tống, mặc dù bị buộc bất đắc dĩ, nhưng tuyệt đối không muốn gả cho đám con cháu vương gia đã có một bầy nữ nhân. Thứ hai, lực ảnh hưởng của Âu Dương ở Đại Tống đã qua bất kỳ thành viên hoàng thất nào ngoại trừ Triệu Ngọc, như vậy có khả năng đám hỏi với người mặc dù quan nhỏ nhưng có thực quyền, tuyệt đối sống tốt hơn gả cho một kẻ ăn chơi trác táng. Thứ ba, kỹ thuật sản xuất Dương Bình nếu có bí mật, vậy bí mật cũng sẽ khống chế ở trong tay Âu Dương, Âu Dương có được tư nguyên đầy đủ buôn bán, kinh tế, nhân tài khiến người Liêu cực kỳ hâm mộ.
Đông Kinh xã cũng nghiêm túc, lập tức khai quật thái độ Triệu Ngọc. Triệu Ngọc với hai thỉnh cầu của người Liêu đều cảm giác có chút khó khăn. Đầu tiên là bởi vì Tống Huy Tông mắng mấy tên đại thần Lễ bộ phái tới nói chuyện này đến máu chó xối đầu, hơn nữa còn đưa Triệu Hô Nhi đến Dương Bình sống. Hắn rất phẫn nộ Triệu Ngọc muốn lấy nữ nhi của mình làm vật hi sinh chính trị. Dù sao trong lịch sử từ trước đến nay, trung nguyên gần như chưa từng xuất giá công chúa chính quy đến đất khách. Mặc dù mình thất thế, nhưng công chúa dù sao vẫn là công chúa.
Thứ nhì là Âu Dương, Âu Dương không phải hoàng tộc, mà là sĩ tộc có danh vọng. Chưa từng có tiền lệ đi hòa thân như vậy. Ngay cả các đại thần cũng thấy không thỏa đáng. Cho dù Hoàng đế gả nữ cho tiến sĩ hoặc trạng nguyên, đều phải được đối phương đồng ý mới được. Đương nhiên chỗ tốt này lớn không nói, không đồng ý sau này rất có thể sẽ bị làm khó dễ. Nhưng ở mặt ngoài, là kiểu gì cũng nói không trôi.
Triệu Ngọc vốn định trước Kim sau Liêu, hai bên đều chuẩn bị bài đám hỏi chính trị, để bọn họ lại một lần nữa giảm cảnh giác với Tống. Nhưng không ngờ người Liêu làm khó như vậy, ra hai vấn đề khó khăn cho mình. Rất rõ ràng, Tống Huy Tông cùng Âu Dương cũng là hai người Triệu Ngọc không cách nào thuyết phục, cũng là hai người không thể dùng vũ lực bức bách.
Phạt Âu Dương làm thứ dân, Triệu Ngọc biết Âu Dương chưa chắc sẽ không muốn, không chừng còn mang ơn với mình. Tri huyện Âu Dương đã sớm là tri huyện buôn nước bọt mặc kệ việc chính. Hơn nữa Âu Dương còn là một trong mấy đệ tử ký danh không nhiều lắm của Vương Văn Khanh, mặc dù không có ảnh hưởng ở đạo giới, nhưng thân phận khá cao, dùng sức mạnh không ổn. Nhưng muốn thuyết phục mềm mỏng người này, căn bản là không thể nào.
Tống Huy Tông càng không có cách gì, nói bối phận thì hắn là thúc thúc Triệu Ngọc. Nói
thân phận, người ta là thái thượng hoàng, thân phận so với Hoàng đế còn tôn quý hơn.
Triệu Ngọc bên này thương lượng với Liêu xem có thể đổi hai người hay không, nhưng người Liêu lại nói, chỉ có thân phận hai người này mới có thể thân phận ngang nhau với hai người người Kim gả cưới. Ai bảo bản thân Triệu Ngọc ngươi không có nữ nhân.
Vì vậy Triệu Ngọc phải đi bắt Âu Dương, không ngờ Âu Dương bỏ bê công việc, đi Hàng Châu. Thánh chỉ đuổi tới Hàng Châu, Âu Dương lại đến Dương Châu. Lúc thánh chỉ đến Dương Châu, Âu Dương cùng Tống Huy Tông từ đường thủy đi du ngoạn Âu gia trang. Mãi đến tận hai tháng rưỡi sau, Âu Dương mới nhận được thánh chỉ. Âu Dương ngược lại oán người đưa thánh chỉ, không hẹn sẵn thời gian với Âu Bình. Nếu không được, thông qua hiệp hội thương nghiệp Đông Nam tra tìm, nhất định sẽ định vị được vị trí của mình.
. . .
Cửu công công tiếp nhận biểu chương, Âu Dương cung kính nói:
“Bẩm bệ hạ, đây là tệ nạn tồn tại ở cảng khẩu quân thương trước mắt do vi thần đã hơn một năm mấy lần đi tới đi lui cảng các nơi thấy được.”
“Hừ tri huyện nhà ngươi ngược lại thật nhàn nhã. Tìm ngươi ba tháng mới tìm được ngươi.”
Triệu Ngọc rất bất mãn.
Âu Dương vội nói:
“Hồi bẩm bệ hạ, việc này lúc trước vi thần có thượng biểu, bệ hạ đồng ý với việc tiến hành chỉnh lý với bến thuyền cảng khẩu biển của vi thần.”
“Biết rồi, ghi ngươi một công.”
“Bẩm bệ hạ, những việc này chỉ là tệ nạn, vi thần còn chưa đưa ra biện pháp cụ thể. Có thể còn cần đi tới đi lui cảng mấy năm thậm chí hơn mười năm, sự khổng lồ của công trình thật sự vượt quá. . .”
Sắc mặt Triệu Ngọc không tốt cắt đứt:
“Trẫm không phải nói chuyện này với ngươi. Hiện giờ Liêu rất bất mãn đối với Đại Tống ta, rất nhiều đại thần võ tướng dâng thư, ngay cả Đồng Quán cũng nói với trẫm, tạm thời không thể thiên vị, nếu không sẽ ảnh hưởng bố trí lúc trước. Nhưng người trẫm không gả ra được, lại không cưới vào được, ngươi nói phải làm sao đây?”
Âu Dương buồn bực hỏi:
“Cái gì mà phải làm sao? Bệ hạ nói gả cưới cái gì? Vi thần gần đây luôn bận rộn chuyện hàng hải. . .”
Ta nhịn, Triệu Ngọc mở miệng thở dài nói:
“Ngươi nói đi.”
Một bên Cửu công công nói:
“Âu đại nhân, là như vậy. Kim đám hỏi cùng Đại Tống ta, mà Liêu cũng mong đám hỏi cùng Đại Tống ta. Nếu không chuẩn Liêu, liền không cách nào khiến Liêu yên tâm, ngược lại đối phó người Kim.”
Âu Dương gật đầu:
“Ồ.”
Ồ? Triệu Ngọc nghĩ một lát nói:
“Âu Dương, Liêu quốc muốn ngươi lấy Thượng công chúa, không biết ý của ngươi như thế nào?”
“Ta lấy?”
Âu Dương kinh ngạc hỏi lại:
“Vì sao?”
Vì sao? Sao ta biết vì sao? Triệu Ngọc rất kiên nhẫn nói:
“Âu Dương, đây là chiến lược Quân Cơ Xử an bài. Thông qua đám hỏi, khiến tương lai với việc liên kết Kim để đối Liêu, người Kim càng thêm dốc sức. Nhưng lại có thể ma túy tâm đề phòng của người Kim đối với Tống ta. Đám hỏi với Liêu, thì có thể ổn định người Liêu. Một khi việc này thành, tương lai Đại Tống ta dùng chuẩn bị chiến không chuẩn bị, tất thế như chẻ tre. Sau khi diệt Liêu, hạm đội đổ bộ Kim quốc, Vĩ Bao Giáp, lại bắt lấy người Nữ Chân.”