Âu Dương về tới Dương Bình, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chiến báo. Chiến tranh tiến hành cũng không thuận lợi, vì ngăn tổn thất, Hàn bộ không hạ thủ với phủ Hưng Khánh, mà lại càn quét thành huyện phụ cận. Hơn nữa trong tòng quân rút binh sĩ biết chữ bố trí tri huyện quản lý. Một phương diện lại cùng tù trưởng, thủ lĩnh cùng người hiệp thương có tiếng gần đó, bảo đảm ích lợi của bọn hắn sau khi quân Tống chiếm lĩnh, cho nên những người này không chỉ hoan nghênh, hơn nữa rất phối hợp với quân Tống.
Quân lộ Vĩnh Hưng mặc dù gặm mất ba huyện Hoành Sơn, đem ba huyện cùng với Hoành Sơn khống chế ở trên tay quân Tống, nhưng tổn thất thảm trọng, sĩ khí đê mê, nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ.
Sau khi Lưu Kỳ xâm nhập, rất nhiều binh sĩ thủy thổ bất phục. Mặc dù giữ **tiến công thịnh vượng, nhưng Lưu Kỳ bình tĩnh lại, chậm dần tiến độ tiến công, chờ tiếp tế hậu cần.
Tây Hạ khiếp sợ sức chiến đấu quân Tống, mới thời gian mấy tháng, liền chiếm được một nửa địa bàn. Hơn nữa cho dù là trận công kiên hay là tao ngộ chiến, quân Tống chưa từng ở thế hạ phong. Ba đường so ra, quân lộ Vĩnh Hưng cấm quân cơ bản là không đánh trận, nhưng nhân số nhiều nhất, còn có Đồng Quán triều Tống đặc phái xuống giám quân, giẫm nát tương lai, không chút nương tay. Đánh huyện nào đó của Hoành Sơn ba ngày, giết sáu gã chính tướng, một tên Chỉ Huy Sứ doanh ngũ phẩm. Cuối cùng Phòng Ngự Sử dưới tình huống tiến thối đều chết, tự xách đao lên, mới đánh hạ được.
Tây Hạ nhìn đường này còn đỡ, hỏa khí vẫn chưa đổi trang bị xong toàn bộ, hơn nữa tố chất binh sĩ không cao. Nhưng quân lộ Tây Bắc thì uy không thể đỡ. Hoàn toàn hỏa khí hóa trang bị, bố trí chiến thuật vô cùng thành thạo. Cho dù dưới tình huống trúng mai phục, vẫn như cũ có thể chuyển bại thành thắng.
Mà lúc này, Liêu Tống Tây Hạ như cũ cãi cọ ở phủ Lâm Hoàng. Bại Tây Hạ thành kết cục đã định, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Mà tin tức của Tống lúc nào cũng kích thích người Liêu. Triệu Ngọc tuyên bố, nguyên quản hạt Tần Phượng Lộ đem nhập vào trong quân lộ Vĩnh Hưng. Mà quân lộ Tây Bắc thì quản hạt tất cả châu huyện nguyên Tây Hạ. Nhìn bên ngoài thì không có gì, nhưng sau khi phân tích sẽ phát hiện, một khi Tây Hạ bị diệt, Tây Liêu liền hoàn toàn đối đầu chi tinh nhuệ triều Tống quân lộ Tây Bắc này.
Hơn nữa có tin tức rằng, quyền thần triều Tống Âu Dương cố ý cưới Thượng công chúa Tây Hạ, Tống Huy Tông cũng đồng ý con gái hắn đến Liêu quốc. Việc này bên trong triều Tống đang bàn bạc, còn chưa phái đặc phái viên ra với Liêu.
“Vô nghĩa tật, đây thuần túy là tin tức giả các ngươi cũng dám đăng?”
Âu Dương cầm một phần báo hoàng gia mới xuất bản, trên đó nói mình với Thượng công chúa sớm sinh tình tố, còn dẫn ngựa đạp thanh. Âu Dương hỏi:
“Huệ Lan đâu?”
Trợ lý Huệ Lan trả lời:
“Huệ Lan tỷ nói, đại nhân xem tin này nếu tức giận, liền nói cho đại nhân, Huệ Lan về nhà mẹ đẻ. Nếu đại nhân không tức giận, nói Huệ Lan thượng kinh.”
Âu Dương nhịn không được bật cười một tiếng:
“Huệ Lan có nói vì sao đưa tin này không?”
“Cái này thì ta biết, là Cửu công công bảo Huệ Lan tỷ.”
Đồng dạng tức giận đương nhiên còn cả Tống Huy Tông, mặc dù hai người đều biết là chuyện không có, bởi vì triều đình cũng không thương lượng với bọn họ. Nhưng hai người vẫn tức giận. Âu Dương còn đỡ, dù sao Lương Hồng Ngọc ở hải ngoại. Mà Tống
Huy Tông cảm thấy Triệu Ngọc rất không tôn trọng mình, hất đổ mười mấy đồ sứ thượng đẳng. Âu Dương nói với trợ lý:
“Nói một tiếng với Huệ Lan, chỗ ta không sao, bảo nàng có rảnh cùng ta đi xem thử thái thượng hoàng, bồi hắn một lúc thì tốt rồi.”
Không thể phủ nhận, Triệu Ngọc nhìn chuẩn tâm tư người Liêu, chiêu này làm rất hay. Vốn bên kháng Tống viện Hạ đã chiếm thượng phong, nhưng bây giờ khoanh tay đứng nhìn phản phái chiếm thượng phong. Triều Liêu tiếp tục cãi cọ không ngừng nghỉ.
Bởi vì chiến tranh nổ ra, và sắp đến mùa đông, hiệp tràng chủ hội thương nghiệp nhận được lượng lớn đơn đặt hàng. Quần áo, giày, quân lương. . . Chiến tranh lại mang cho thương nhân lợi nhuận không đồng dạng. Hiện giờ cách nhìn của chủ lưu trong Tống quốc đối với chiến tranh là thái độ rất hoan nghênh. Một là tỉ lệ thất nghiệp giảm xuống, hai là lợi nhuận buôn bán, ba là sự phong phú của chủ đề, bốn là cảm giác tự hào dân tộc tăng mạnh.
Dựa theo Quân Cơ xứ dự tính, lần này chiến tranh sẽ kết thúc trước khi mùa hè năm nay tới, cũng có người cho rằng có thể chấm dứt trước ngày tết.
Âu Dương còn chưa rời khỏi tổng xã báo hoàng gia, một tên Mã khoái cầm bản thảo tới:
“Tin tức mới nhất ở Đông Kinh. Huệ Lan tỷ đâu?”
Trợ lý nhìn Âu Dương cười đáp:
“Đi trốn nợ rồi.”
“Tiểu nha đầu, ta xem thử.”
Âu Dương cầm tin tức mở ra vừa nhìn cũng có chút kinh hãi, Triệu Ngọc có điểm ra tay hào phóng, người kết hôn với Mỹ Trí Tử không phải là tiến sĩ gì, mà là con cháu hoàng tộc. Người này mười tám tuổi, năm tuổi bái đại nho làm thầy, rất có nghiên cứu với nho học, được triều đình phong làm thân vương. Mà trong tin tức còn nói, Nhật Bản cảm tạ Đại Tống cứu trợ Mỹ Trí Tử gặp nạn trên biển, đồng thời cũng đồng ý cọc hôn nhân này. Con cháu hoàng tộc cùng Mỹ Trí Tử du lịch Đại Tống, đầu xuân sang năm mang theo lễ trọng, do hạm đội Hàng Châu hộ tống đi Nhật Bản, thành thân ở Nhật Bản. Âu Dương xem hết cảm thán, thân là bà tám Đại Tống là một việc rất hạnh phúc, có vô số đề tài câu chuyện có thể tám với các nàng.
Tin tức này là do rất nhiều đoạn ngắn tạo thành. Tỷ như có phỏng vấn với hoàng tộc, phỏng vấn với Mỹ Trí Tử, còn cả phỏng vấn với Lễ bộ. Còn có một số tin đồn thú vị do phóng viên nghe được, nhìn thấy mà tạo thành. Những tư liệu này sẽ tập trung ở tổng xã Dương Bình, sau đó do biên tập bố trí, kiểm tra rồi thành bản biểu.
Gần trăm năm qua, triều Tống rốt cuộc có bao nhiêu người có quan hệ huyết thống với Tống thái tổ chứ? vấn đề này liền lớn nha, có câu là Vương gia đi khắp nơi, thế tử không bằng cẩu. Tìm ra người tự nguyện có quan hệ với Tống thái tổ, không hề khó chút nào.