Ở dưới sự bồi tiếp của hai gã Nội vệ cùng mười công công, Âu Dương đi đón Triển Minh, đến khách sạn Kim Tôn * tẩy trần. Chân nương phụ trách chiêu đãi thấy Âu Dương tuyệt không sốt ruột, ngược lại sốt ruột hỏi:
“Đại nhân, án kia của ngươi thế nào rồi?”
Âu Dương cười nói:
“Chân nương, phải hiểu động thái mới nhất của án kiện, cùng phong thổ Đại Tống, chính sách triều đình, xin đặt báo hoàng gia. Đặt theo năm có ưu đãi giảm giá 9% đó.”
Chân nương thấy Âu Dương đã tính trước để điểm tâm nói:
“Đại nhân tùy tiện dùng, bữa ăn này tính cho ta.”
Âu Dương cũng không khách khí:
“Vậy cám ơn Chân nương.”
Sau khi nước trà dâng lên, Triển Minh hỏi:
“Đại nhân, thế nào rồi?”
Âu Dương chuẩn bị nói chuyện, hai Nội vệ cùng Cửu công công lập tức chụm đầu lại. Âu Dương không để ý tới bọn họ, ghé tai Triển Minh nói:
“Ngươi hoàn toàn nghe ta căn dặn.”
“Ồ!”
Triển Minh liếc đại sảnh, người còn không ít. Có nửa số không phải người Dương Bình, có điều cũng khó trách, đừng nói thương nhân nhiều, chỉ lần này trong kinh đã tới không ít người.
Âu Dương căn dặn:
“Tiểu nhị, phiền toái ngươi, chúng ta đổi phòng thuê.”
“Được ạ!”
Chuyển hết ghế lô, món ăn cũng gần như dâng đủ, tiểu nhị đóng cửa mà đi. Một tên Nội vệ đem cửa kéo ra một khe hở, người tựa ở cạnh cửa nghe động tĩnh bên ngoài. Âu Dương thấy hành động này của hắn cười nói:
“Nếu ta là người làm chủ phía sau màn, tuyệt đối sẽ không phái người nghe lén.”
Nội vệ quay đầu lại hỏi:
“Vì sao?”
“Bởi vì nghe lén nói chuyện là một hành động vô rất dễ lộ. Nói thật, mặc dù ta bị vu hãm, nhưng bị ai vu hãm, bây giờ ta vẫn không biết. Công công, hai vị huynh đệ, cùng ăn đi.”
Cửu công công nói:
“Âu đại nhân, có việc cứ nói, chúng ta còn phải báo về cho Hoàng thượng nữa.”
“Nói việc gì?”
Âu Dương nghi hoặc.
Cửu công công nghi hoặc:
“Âu đại nhân mời Triển đại nhân tới, không phải đã có cái nhìn với án kiện sao?”
“Ừm. . . công công hiểu lầm rồi. Nhà của ta bây giờ là Hoàng thượng ở, lại không thân mật. Hơn nữa Huệ Lan bận, Triển Minh cũng chẳng có địa phương ăn cơm, cho nên mới tới.”
Cửu công công một chút cũng không tin:
“Các ngươi tới đây vì ăn cơm?”
“Đương nhiên còn nữa.”
Âu Dương nói:
“Vụ án này khó bề phân biệt, trước mắt quả thật bó tay không có biện pháp. Sư phụ ta từng nói, năm nay ta tất có một kiếp, lúc ấy ta không tin. Xem ra là thật, có điều ta lại không thể rời khỏi, chỉ có thể mời Triển Minh giúp ta đi Quảng Đức cung một chuyến, mời sư phụ giúp ta bày trận đảo ngược Tử Vi Tinh.”
“Đảo ngược Tử Vi Tinh?”
Cửu công công khinh bỉ Âu Dương không có văn hóa nói:
“Tử Vi Tinh chính là đế tinh, chẳng lẽ ngươi còn định tạo phản à?”
“. . . vậy thì đổi Bạch Vi tinh?”
Âu Dương cười ha hả nói:
“Dù sao các ngươi biết Triển Minh phải đi tìm sư phụ ta cứu mạng là được.”
Triển Minh đứng lên ôm quyền:
“Ty chức đi suốt đêm, nếu nhanh, sau sáng sớm là có thể đến Đông Kinh.”
“Người là sắt, cơm là dao. Gấp cái gì.”
Âu Dương gọi:
“Mọi người cùng ngồi, Triển Minh, gọi tiểu nhị mang thêm một vò rượu đường, hôm nay chúng ta không say không về.”
“. . .”
Triển Minh do dự một lúc, nhưng lập tức nghĩ tới căn dặn của Âu Dương, vì vậy đáp:
“Dạ!”
Vì vậy rượu đưa lên, Cửu công công bị kéo vào ghế, một tên Nội vệ Giáp thấy Âu Dương hôm nay có chủ tâm muốn mọi người say, sau khi uống mấy chén liền rời khỏi, trở về bảo Đại Nội lại phái hai người tỉnh táo đi khách sạn Kim Tôn, sau đó trình báo những gì nghe được cho Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc hỏi:
“Âu Dương uống rồi chứ?”
“Uống rồi, theo ty chức thấy, Âu đại nhân cùng Triển đại nhân đã ngấm rượu bảy phần. Lại uống
vài chén tất sẽ say.”
“Ồ?”
Triệu Ngọc ngược lại cảm giác thú vị hỏi:
“Vừa rồi ngươi nói, Âu Dương phái Triển Minh thượng kinh, nhưng lại để hắn quá chén?”
“Dạ!”
“Ta nghĩ ta có chút minh bạch.”
Nội vệ Giáp có chút kinh ngạc hỏi:
“Bệ hạ, minh bạch cái gì?”
“Âu Dương phái Triển Minh đi Đông Kinh tuyệt đối không phải bái kiến sư phụ đơn giản như vậy, mà là vì một người. Sở dĩ để Triển Minh quá chén, cũng là muốn ma túy hung thủ.
Nghĩ Triển Minh là người tập võ, cho dù quá say, mấy canh giờ sau sẽ khôi phục. Mà lúc đó chính là thời gian canh ba hoặc là canh bốn. Ngươi nói Âu Dương, Triển Minh đều say, hung thủ trong tối có phải là cũng có thể ngủ ngon giấc không?”
Nội vệ Giáp hỏi:
“Là người nào?”
“Không thể nói, không thể nói.”
Triệu Ngọc cười nói:
“Nếu ngươi không tin, Liên cùng ngươi đánh cuộc. Đêm nay trước canh bốn, Triển Minh tất dạ hành Đông Kinh.”
Âu Dương, Triển Minh, Cửu công công còn cả Nội vệ Ất đều gục xuống. Nội vệ tới bảo vệ giám thị gọi một ít nhân thủ, mỗi người khiêng một người, đưa bọn họ trở về nhà.
Ban đêm, Nội vệ Giáp ẩn núp trong bóng đêm, quả nhiên như Triệu Ngọc dự đoán, canh bốn vừa vang lên, một bóng đen liền ra Triển phủ. Mượn ánh nến trước cửa xem xét, không phải Triển Minh là ai? Lập tức Nội vệ Giáp bội phục Triệu Ngọc vạn phần. Mà Triệu Ngọc ngày hôm sau nhận báo, cũng bội phục vạn phần đối với mình.
Âu Dương ở Tô phủ, mặt trời đã cao ba sào mới rời giường. Sớm có nha hoàn hầu hạ múc nước, thay quần áo một bên. Say rượu là khó chịu nhất, Tô lão gia còn căn dặn người làm cháo gừng đưa tới. Dân gian có câu: Buổi sáng người ăn gừng, buổi tối gừng ăn người. Sáng sớm tới chén cháo gừng, Âu Dương cảm giác dễ chịu hơn nhiều. Lúc này nha hoàn mới nói:
“Tống Đề hình đã ở trong sảnh chờ Hậu đại nhân hồi lâu.”
“Vậy sao không gọi tỉnh ta?”
Âu Dương hỏi.
Nha hoàn trả lời:
“Tống Đề hình nói để đại nhân nghỉ ngơi thêm.”
“Ồ!”
Tống Đề hình hôm nay tới là thăm dò Âu Dương hiện trường người chết thứ ba. Ở trong ba người chết, duy chỉ có cái chết của Trương thị là hiện trường. Sau khi Trương thị báo án, tạm thời được an trí ở trong một nhà huyện cùng loại với phòng đơn Tứ Hợp Viện. Mà hiện trường tử vong, là ở phòng ngủ. Sau khi hủy giấy niêm phong đi vào, Tống Đề hình nói:
“Đại nhân, rắn này vốn là vật hàn. Thời tiết như thế tất ngủ đông trên mặt đất. Nhưng không chỉ xuất động, hơn nữa còn bạo khởi thương người. Theo bổn quan thấy, có vụ án này cũng không phải là ngoài ý muốn.”