Thiên Tống

1: Sứ giả Tây Hạ (1)


trước sau

” Chiến sự Tây Bắc trình độ kịch liệt mặc dù bởi vì mùa đông giá lạnh có điều chậm lại, nhưng thiếu quần áo thiếu lương thực, nhưng binh sĩ Tây Hạ cũng không giảm quân số nghiêm trọng. Ngược lại nhìn quân Tống, áo bông không ngắn không nói, ngay cả củi than đều vận chuyển đến tiền tuyến. So sánh đôi bên, cho dù là sĩ khí và chỉnh thể tố chất chiến đấu, hai bên đều đang dần dần kéo dài lẫn nhau. Lại thêm tổng bộ chỉ huy Hưng Khánh phủ bị bao vây, chỉ huy trung ương và địa phương tách rời, quân đội Tây Hạ càng thêm bị động.

Tiết nguyên tiêu vừa qua, tổng xã báo Hoàng Gia nhận được tin tức, người Tây Hạ xin Tư gia ra mặt nghị hòa với triều đình. Theo phỏng vấn, điều kiện Tây Hạ là giữ lại bốn châu cho Thác Bạt thị để sinh sống làm đất phong, đồng thời với quý tộc bộ tộc khác cũng có an bài. Tây Hạ đưa ra điều kiện này, cũng gần như Tây Hạ xưng thần với Tống, không chỉ không cần Tống hàng năm cho Tây Hạ vật liệu, Tây Hạ ngược lại còn tiến cống hàng năm.

Theo tin tức Đông Kinh xã, trên dưới triều đình đối với nghị hòa hay không thế tranh luận thành nước lửa. Lần tranh luận này không còn là tranh chấp giữa văn võ nữa, nói ủng hộ nghị hòa và phản đối nghị hòa đều có đạo lý và tâm tư của mình. Tiêu điểm tầm nhìn tập trung ở trên Quân Cơ xứ, Đồng Quán ủng hộ nghị hòa, hơn nữa phân tích, Tây Hạ giữ lại bốn châu, căn bản không có khả năng tạo thành uy hiếp với Đại Tống, thực lực lần nữa bị suy yếu, hơn nữa còn có thể bị hình thành chậm rãi đồng hóa, cuối cùng trở về đất Tống. Đồng Quán còn mật tấu với hoàng đế, chỉ cần khống chế số lượng quân mã Tây Hạ, đem đất phong chia đến bên Liêu, tương lai khai chiến với Liêu, vương quốc Tây Hạ còn tồn tại sẽ trở thành một lá chắn tự nhiên.

Nhưng người trẻ tuổi Quân Cơ xứ không đồng ý quan điểm này của Đồng Quán, nêu ví dụ nói rõ rằng rất nhiều bộ tộc dị tộc vốn quy thuận Trung Nguyên cuối cùng lại làm phản. Hơn nữa nói trước mặt đã tốn hao quân nhu, Tây Hạ đã không chỗ nào dựa dẫm, đương nhiên là nên một hơi diệt gọn, đem Tây Hạ nạp vào đất Tống.

Một tiêu điểm khác là ở trên quan văn, Thái Kinh tỏ vẻ, người Tây Hạ cá chết lưới rách, mặc dù cuối cùng có thể Tây Hạ diệt quốc, nhưng phía ta tổn thất cũng rất thảm trọng. Hơn nữa mỗi năm đánh giặc, quốc khố khô cạn, dân có oán hận chất chứa. Không bằng đồng ý nghị hòa, thứ nhất có được toàn bộ Tây Hạ, thứ hai, để binh sĩ nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nhưng Hộ bộ Thượng thư, hơn mười mấy đại thần nhị tam phẩm, còn có quan văn địa phương phản đối ý kiến Thái Kinh. Lý Cương làm Tiết Độ Sứ quân đạo Tây Bắc, dâng thư vạn ngôn nói. Tống đắc thế, tất nhiên không làm phản, nhưng Tống thất thế, Tây Hạ chưa chắc sẽ không làm phản. Chuyện Thái tổ hoàng đế làm đã nói rõ người Tây Hạ do che chở mà độc lập, từ nhỏ thành lớn. Công thành chiếm đất, bản thân lớn mạnh, xâm lược Đại Tống, sự thật cướp người chiếm thành. Lý Cương cho rằng nếu không thừa cơ hội lần này, chỉ sợ Tây Hạ tương lai xuất hiện quân vương có trí tuệ, lại sẽ từ nhỏ thành lớn, cưỡng bức biên giới đất Tống.

Tất cả ý kiến đều đại biểu lợi ích tập đoàn bản thân. Đồng Quán tự nhiên là không muốn đánh, trọng tâm chiến lược trước mắt hẳn là nuôi quân chờ chiến, có được nền tảng tốt để tương lai chinh phục Liêu. Tư tưởng vỡ lòng của Nho gia, những người trẻ tuổi có suy nghĩ được hun đúc tư tưởng tư bản của đại học Dương Bình thì lại là đại biểu lợi ích thương nhân, không đánh thương nhân làm sao làm ăn được. Thái Kinh là đại biểu lời nói của các lãnh chúa, tiếp tục đánh nữa nhân lực, vật lực tài nguyên tiêu hao nghiêm trọng. Đại biểu lợi ích địa phương, không hoàn toàn giải quyết tai hoạ ngầm, biên cảnh không yên.

Triệu Ngọc đau đầu vạn phần, liên tục ba lượt triều hội, mỗi lần triều hội hơn một canh giờ, đều là cãi nhau về chuyện này. Triệu Ngọc trước tiên ra lệnh bộ đội công kích tạm
thời dừng bước, bởi vì khí trời rét lạnh, tạm thời ngừng bắn chờ đợi triều đình quyết định thật cũng không có vấn đề lớn. Nhưng đêm dài lắm mộng, phải mau chóng quyết định.

Báo Hoàng Gia ở Đông Kinh, Thọ Châu tiến hành điều tra dân ý, dân chúng bốn phần tán thành tiếp tục dùng binh với Tây Hạ, dân chúng ba phần hi vọng có chuyển biến tốt. Ngoài ra ba phần dân chúng trả lời không biết hoặc là không rõ lắm. Báo Hoàng Gia ra mặt phân tích chiến lược Tây Hạ. Cho rằng nếu tiếp tục đánh tiếp, có hi vọng khoảng bảy tám tháng tiêu diệt Tây Hạ. Nhưng tài chính hao tổn, vật tư tổng cộng dự tính đạt tới sáu phần thu nhập tài chính năm đó.

Còn một điều rất mấu chốt, người Tây Hạ còn chiếm địa bàn hơn mười mấy châu. Nếu dựa theo nghị hòa, toàn bộ Tây Hạ trên nguyên tắc toàn bộ thuộc về Đại Tống. Nhưng trong bốn châu, Tây Hạ có quyền tự chủ, kể cả quyền lợi trưng binh. Nếu Tây Hạ từ bỏ quyền lợi này, mọi chuyện dễ nói rồi. Nhưng người Tây Hạ nào có ngu xuẩn như vậy.

Lại thêm mấy ngày nữa, ý kiến của hai chủ tướng Vĩnh Hưng quân lộ và Tây Bắc quân lộ đến nơi, Vĩnh Hưng quân lộ vốn nguyên khí tổn thương nặng nề, giặc cùng đường chớ đuổi theo, hi vọng triều đình có thể suy nghĩ nghị hòa. Quân đường Tây Bắc mặc dù cũng có tổn thất, nhưng Hàn Thế Trung tỏ vẻ, không phải tộc ta, tất có lòng khác. Ít nhất phải thu nạp binh quyền cùng triều đình, nếu không chẳng khác nào nuôi hổ làm họa.



Trong nhiều tranh luận của các bên, Dương Bình lại có rất nhiều khách đến. Những khách nhân này không chỉ có chính giới, còn có giới thương nghiệp, và sĩ tộc khắp nơi. Mà nay hai bên ủng hộ phản đối cơ bản giương cung bạt kiếm, thái độ hoàng đế dao động không dứt. Mà một quân cờ có thể ảnh hướng đến cán cân như Âu Dương lộ ra vẻ đặc biệt quan trọng. Trên thực tế, Âu Dương đã nhận được khẩu dụ Triệu Ngọc muốn hắn lên kinh, chỉ có điều vẫn chưa ban hành mà thôi.

Ở trong tranh cãi của những người này, Âu Dương nhìn thấy mâu thuẫn. Mâu thuẫn của phong kiến và tư bản. Chinh phục Tây Hạ có khả năng mang cho tư bản lợi ích trọng đại, nhưng lại dẫn đến lợi ích đất đai phong kiến bị ít đi rất nhiều. Ảnh hưởng tư tưởng Nho gia phong kiến, bộ phận người vẫn cho rằng lấy nhân trị quốc, lúc trước là Tây Hạ gây sự trước, bây giờ người ta cúi đầu thì muốn bao dung. Làm gì có bao dung lớn như thế chứ. Còn đưa ra rất nhiều điển cố thời Xuân Thu. Còn nói trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu của Phật học, nhân giả vô địch.

Mặt khác đại biểu tư bản một phương, thì lại hi vọng nuôi dưỡng càng nhiều thị trường, người tiêu thụ càng nhiều, sức lao động càng nhiều, nguyên vật liệu càng nhiều. Còn có chuyên gia lấy số liệu giải thích với Âu Dương, cứ chiếm một miếng đất mỗi năm có thể thu được bao nhiêu lợi nhuận.

Hai người tranh chấp nguyên nhân gây ra chỉ có một điểm, dưới tình huống có dị tộc nuôi binh, thương nhân không thể nào buôn bán ở lân cận. Không diệt Tây Hạ, trận chiến này đánh rồi thì đánh sạch. Diệt Tây Hạ, toàn bộ Tây Hạ trở thành thương khu. Ngoài ra một bên lo lắng Tây Hạ đem lượng lớn lao động rút về khỏi đất Tống. Mà nay bởi vì thương nghiệp thủ công nghiệp phát triển, nhân khẩu nông thôn đã rất túng thiếu, nếu như còn phải rút một lượng lớn dân chúng như thế, ai đến làm ruộng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện