" Đường có Võ Tắc Thiên, dưới sự trị vị của bà còn hơn hẳn cả Đường Thái Tông. Võ Tắc Thiên không phải họ Lý, Gia Quốc công chúa lại là họ Triệu, lại là con gái ruột của Triết Tông, làm sao lại không thể làm hoàng đế của thiên hạ Tống gia?"
" Trên lý thuyết ta đồng ý ai làm hoàng đế đều xuất sắc hơn so với Hoàng đế bây giờ."
Âu Dương nói:
" Chủ yếu nhất là, sau khi chuyện thành công, ta có toi đời không hay thôi."
Ừm, đây chính là vấn đề quan trọng nhất.
" Tiểu Thanh cùng công chúa tình như tỷ muội, chỉ cần ngươi lấy Tiểu Thanh, chính là lang quân của Tiểu Thanh. Công chúa sẽ không giết ngươi."
Tiểu Thanh chờ đợi nhìn Âu Dương nói:
" Hôm nay không chỉ là ý của công chúa, cũng là ý của bản thân Tiểu Thanh."
" Ngươi còn quá nhỏ."
Âu Dương cười khẽ hỏi:
"Mấy tuổi? Mười bốn hay là mười lăm?"
" Năm sau mười lăm."
"Nít ranh."
Âu Dương nói:
" Ngươi không phải là vẫn muốn biết ta tại sao đào hôn sao? Vậy ta cho ngươi biết, ta đào hôn là vì ta sẽ không cùng một nữ nhân nhỏ hơn mười tám tuổi động phòng đâu. Trở về đi. Ngoan."
" Nhưng mà..."
"Qua bốn năm nữa rồi hẵng nói đi."
Âu Dương nói:
" Trở về đi tiểu quỷ."
Tuổi mụ mười lăm, tròn tuổi mười ba, còn đang trong thời gian hoàng kim phát triển thân thể, tư tưởng trưởng thành căn bản là không cẩn thận, đã muốn lên giường với mình. Mặc dù người cổ đại thói quen như vậy, nhưng mình dù sao cũng là người hiện đại, không cách nào tiếp nhận phong tục như vậy. Hơn nữa cùng thiếu nữ mười bốn tuổi xảy ra quan hệ, dù cho tiền căn hậu quả thế nào cũng giống như đang cưỡng bức. Trừ phi đổi lại là công chúa, thiếu gia ta nguyện chết vì nàng.
Có điều Âu Dương vẫn rất bội phục công chúa, cho dù là xuất phát từ cái mục đích nào đó, một nữ nhân chưa đến hai mươi tuổi đã có gan dạ sáng suốt cùng quyết đoán soán vị, hơn nữa trong đêm ba mươi còn vội vàng chuyện này. Chuyện này có thể giúp sẽ giúp, ít nhất cũng có thể loại bỏ cống nạp đá hoa cương.
...
" Ủy khuất Tiểu Thanh ngươi rồi."
Công chúa hơi có chút áy náy:
" Thật ra bổn cung vừa rồi chính là nhất thời nói nhảm. Ngươi cũng biết tính cách bổn cung nóng nảy, lần sau gặp phải vấn đề này đừng xem là thật. Hôm nay ngươi thiệt thòi thật rồi, bổn cung tất nhiên hối hận không kịp."
" Nô tỳ không trách công chúa."
" Ngươi thích Âu Dương như vậy sao?"
Công chúa thở dài:
" Nào biết hắn lại không biết phân biệt tốt xấu thế."
Tiểu Thanh quỳ xuống nói:
" Công chúa, mong người tha cho hắn một con đường sống."
" Đứng dậy!"
Công chúa đỡ Tiểu Thanh đứng dậy nói:
" Hắn nói bốn năm phải không? Như vậy, nếu nể mặt bổn cung đồng ý bốn năm sau lấy ngươi, bổn cung sẽ bỏ qua cho hắn."
Tiểu Thanh nói:
" Công chúa không biết tính cách Âu Dương, ngươi càng ép hắn, hắn lại càng không phục. Còn không bằng thuận ý của hắn. Tiểu Thanh thấy hắn và Minh Khanh, Triển Minh cũng có thể kết giao bằng hữu, có lẽ là người nhã nhặn, nhưng đối với công chúa lại nói lời cay nghiệt như vậy, hiển nhiên không thể dùng cứng được."
"Ừm!"
Công chúa nói:
" Ngày mai mồng một, ta cho hắn ra ngoài một ngày."
" Công chúa không sợ..."
" Sợ cái gì? Hắn là người thông minh, cho dù khám phá thân phận của ngươi, cũng chỉ có thể đi theo ngươi tới kinh thành."
Công chúa cười nói:
"Dường như ta còn hiểu vị hôn phu tương lai của ngươi hơn cả ngươi nữa đấy."
...
"Nghỉ phép?"
Âu Dương mừng rỡ nói:
" Công chúa hôm nay rất thoải mái."
Nội vệ cầm một phong bao lì xì nói:
" Công chúa căn dặn cho công tử hai trăm xâu."
"Nhiều vậy thật ngại quá."
Âu Dương sau khi nhận tiền lì xì nói:
" Thay ta tạ ơn công chúa."
"Vâng!"
Âu Dương liếc mắt nhìn nội vệ hỏi:
" Công chúa nói ta có yêu cầu có thể thoải mái nói ra?"
"Vâng!"
Âu Dương cười dâm đãng:
" Mặt của ngươi thật trắng."
...
Hôm nay chính là quan bổ theo pháp định của Tống Triều, cả đường cái Đông Kinh người người đi lại náo nhiệt. Hai bên con đường bày đầy thương phẩm, trước thương phẩm đều đặt một cái chậu sành. Quan bổ chính là toàn dân đều đánh cuộc, cho dù ngươi chỉ có một cọng rơm, cũng có thể đi tham gia quan bổ.
Âu Dương trước tiên đổi lấy mười quan tiền, thẳng đường đi tới, phát hiện mục tiêu. Một phu nhân được mấy nha hoàn vây quanh ở bên đường bài trí một đôi vòng tay Phỉ Thúy, Âu Dương tiến lên hỏi:
" Nương tử, bao nhiêu tiền"
" Hồi công tử, ba quan tiền."
" Có thể bớt một chút hay không? Hai quan."
" Vật này là của hồi môn của thiếp thân, ba quan tiền không bớt."
"Được, ba quan thì ba quan."
Âu Dương lấy ra ba quan tiền đặt ở bên cạnh.
Phụ nhân ý bảo:
" Công tử mời."
Âu Dương cầm lấy năm tiền đồng trong chậu sành ném lên, sau đó cầm lấy vòng tay Phỉ Thúy:
"Cảm ơn nương tử."
Hắn ném xong một tiếng "lốc cốc", năm tiền đồng
đều mặt trái. Dưới tình huống như thế, nhà cái sẽ không có tư cách phản bác.
"Đợi một chút."
Phu nhân tháo xuống trâm gài tóc trên đầu:
" Ba quan, công tử có muốn chơi lần nữa không?"
"Chơi!"
Âu Dương đặt tiền, cầm tiền đồng ném ra, bốn lưng một chữ. Âu Dương ý bảo:
" Nương tử mời."
" Công tử thật may mắn."
Phu nhân cầm tiền đồng thổi một hơi, quăng ra chậu sành. Ba lưng hai chữ.
Âu Dương ha ha cười cầm trâm gài tóc thêm tiền vốn:
" Cám ơn nương tử."
" Chậm đã, thiếp thân còn có một khối ngọc bội thượng đẳng. Mười quan tiền."
Âu Dương ngọc xem thử lắc đầu:
" Nhiều lắm là ba quan."
" Ba quan thì ba quan."
Không đến một hồi, tất cả những gì đáng giá trên dưới cả người phu nhân toàn bộ thua sạch, cuối cùng dùng nha hoàn đặt cược, Âu Dương uyển chuyển cự tuyệt, bản thân không muốn mang tiếng buôn người.
Âu Dương một đường cướp sạch toàn bộ, chơi rất vui, học mọi người mua cây gậy trúc, treo toàn bộ những gì thắng được lên trên, sau đó vắt gậy trúc một đường càn quét. Đến mức, bách chiến bách thắng, đánh đâu thắng đó, vô địch Đông Kinh. Sau lưng theo đuôi rất nhiều quần chúng chiêm ngưỡng.
Công chúa trong phủ nghe nội vệ hồi báo, cũng ngạc nhiên, lập tức căn dặn:
"Chuẩn bị kiệu, bổn cung đi xem."
Ra phủ, một tên đi lên đi lên báo cáo:
" Công tử đã thắng sạch phố Triều Dương. Bây giờ đang đi về phố Bình An.
Cỗ kiệu đến phố Bình An, nội vệ lại tới báo cáo:
" Công tử thắng được hai con ngựa tốt, trên ngựa đều là quan bổ đoạt được. Công tử hỏi ty chức có thể giúp dẫn ngựa hồi phủ hay không."
Công chúa vẫn chưa trả lời, một nội vệ khác nhanh chóng chạy tới báo cáo:
" Âu công tử quan bổ được một thanh đao quan. Vài tên quan sai chuẩn bị cậy mạnh, có ngăn cản hay không?"
" Đừng nóng vội, để hắn chịu chút đau khổ đi."
Công chúa trong lòng thoải mái:
"Xem ngươi kiêu ngạo thế nào."
" Báo! Công tử công tử đưa ra kim bài phủ công chúa, ngược lại đoạt luôn năm thanh đao quan, sáu đôi giày quan, thêm sau bộ y phục."
Công chúa thổ huyết hỏi:
"Hắn lấy đâu ra kim bài?"
Một nội vệ buổi sáng đưa tiền cho Âu Dương nhỏ giọng nói:
" Ty chức sáng nay lén cho hắn dùng một ngày."
"..."
Công chúa ngất luôn. Nhưng tin tức xấu vẫn chưa xong.
" Báo, báo!"
Một tên nội vệ đầy người mồ hôi lạnh chạy đến trước cỗ kiệu lắp bắp nói:
" Báo, báo."
Một bên Chỉ Huy Sứ hầu hạ cả giận nói:
" Báo cái gì? Không thấy công chúa tâm tình không tốt sao?"
" Âu, Âu công tử gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng thấy hắn thắng được quá nhiều, cực kỳ kinh ngạc. Hẹn hắn đến nhã gian Túy Tiên lâu."
Công chúa mồ hôi như thác Lư Sơn,lần này ruột gan đều một bụng hốii hận, thật không nên còn có thiện niệm trong lòng, để hắn ra ngoài càn giỡ Đông Kinh. Vội hỏi:
"Mau, dò xét tiếp."
"Dạ!"
Âu Dương cầm cây quạt đang thưởng thức, trung niên nam nhân ngồi đối diện hắn cao lớn anh tuấn, rất có mị lực nam tính, tên là Triệu Ất. Một trung niên nam nhân khác mi thanh mục tú, làn da trắng nõn, tên là Triệu Nỗ. Người trung niên này còn có tám gã bảo tiêu bảo vệ bên ngoài nhã gian Túy Tiên lâu, còn một người đang giúp Âu Dương xem hàng hóa.