Thiên Tống

1: Kỹ viện Đông Kinh (1)


trước sau

Âu Dương còn trong thấp thỏm, Đông Kinh lại nổi lên trận gió lớn. Trận náo động gì, đợt bỏ phiếu thứ nhất tình hình là quan viên phái mới nổi lên. Có điều thủ đoạn rất không ác liệt, chính là đi bỏ phiếu rời rạc, uống trà, nói chuyện. Có thể rất nhiều người không hiểu, vì sao quan viên số lượng không nhiều sẽ vì hai mươi mấy người làm lính nhiệt tâm như vậy. Đó là bởi vì có người nói cho bọn hắn biết, nếu như có bỏ phiếu, nếu bỏ phiếu lại thông qua, bọn họ sẽ nhận được một món đại lễ, hết lòng cũng có đại hồng bao. Người này đương nhiên là người liên lạc của hai đại hiệp hội thương nghiệp. Đương nhiên đây là một vụ mua bán tuyệt đối thiệt thòi, trả giá với tiền lời kém xa. Nhưng hiệp hội thương nghiệp với Âu Dương trái ngược chỉ theo đuổi ích lợi, xoay chuyển thần kỳ không xem trọng kết quả, mà xem trọng quá trình hơn.

Đợt bỏ phiếu thứ hai cũng cứ như vậy, chính là cùng Chu An và hình bộ thượng thư tam phẩm trong tam tỉnh lục bộ có quan hệ thông gia. Hắn là bảng nhãn khoa cử thời kỳ Tống Huy Tông. Hắn bái kiến Thái Kinh trước, hắn muốn mời Thái Kinh vận dụng lực ảnh hưởng, lôi kéo đại đa số đại thần bỏ phiếu chống. Ngôn ngữ chuẩn xác mà nói, nếu như kim khẩu đã mở, chuyện này chỉ có thể là biện pháp bỏ phiếu thiểu số phải phục tùng đa số. Nhưng nếu tiền lệ không phải mà làm quan xảy ra, e rằng tương lai khó có thể lấp kín. Thái Kinh vốn là không thèm để ý, nhưng nghe Thượng thư nói, đại thần tân phái đều ào ào bỏ phiếu, vì vậy cũng nghiêm túc hẳn lên. Sau khi Thượng thư đi rồi, phát thiếp mời, mời người tới tham gia sinh nhật hai mươi tuổi của cháu nội hắn. Như suy nghĩ, Thái Kinh chính là người ủng hộ khoa cử tuyệt đối, Vương Phấn chính là chó hắn thả ra để cắn người.

Thật ra tâm thái này có thể lý giải. Tỷ như cuộc thi nhân viên công vụ ở hiện đại, mọi người thi đến mẹ cũng không nhận ra, nhưng không ngờ lại có người dựa vào quan hệ để đi lên làm công chức, tâm lý không thoải mái cũng có thể hiểu được. Một bên bỏ ra nỗ lực to lớn, một bên không thông qua gian khổ cố gắng thì đã có thể thành công, thật không công bằng.

Dưới kế hoạch bí mật của bọn người Âu Dương, quan ngũ phẩm trở lên ở Đông Kinh là gió nổi mây phun. Ngũ phẩm và lục phẩm lại thành một dòng nước lũ. Thần tử tham gia triều hội được bao nhiêu chứ? Nhìn rất nhiều, cho dù tham gia triều hội không có một trăm, vậy cũng có bảy tám chục người.

Âu Dương biết rõ nhóm quân sĩ này nhất định trở thành vật hi sinh cho tiến trình chính trị. Theo công tác thống kê, lại thêm kéo đến phiếu đồng ý quân sĩ vẫn giữ lại làm sẽ không quá hai mươi phiếu, phiếu chống ít nhất có bốn mươi phiếu. Âu Dương hi vọng rằng những quan viên lạc hậu kia có thể thích hoặc là ỷ lại chế độ như vậy. Đương nhiên, do vì Âu Dương là người kiếm tiền mau, dùng tiền càng nhanh hơn tham gia chuyện này, các quân sĩ hoàn toàn có thể nhận được tiền bồi thường phi thường hài lòng.

Một đêm trước lần triều hội thứ hai, Âu Dương vào xem Xuân Phong Các. Hắn không giống người khác, cỗ kiệu trực tiếp khiêng vào trong cửa, mà là phi thường hào phóng đi vào kỹ viện. Có cái gì mất mặt chứ, Tống Huy Tông người ta không có chuyện gì còn thường đến đây dạo vài vòng. Xuân Phong Các có hai tầng cao thấp, hạ tầng dạ nơi bồi rượu dạng mở. Có các loại biểu diễn khúc nghệ ca múa, chởi tửu lệnh. Lầu hai chính là khuê phòng của các cô nương, sân bãi rất lớn rất rộng thoáng đãng, ngoài trừ phía trước một loạt hình tròn vờn quanh, còn có bốn dãy hành lang. Chu Đạt dẫn đường giới thiệu nói:

” Đại nhân, càng vào trong càng tốn tiền. Hơn nữa càng chơi không vui. Đánh đàn trước, đối rượu,
ngâm thơ, đối thơ, tác từ, có thể được việc hay không còn phải xem người ta có thích hay không. Dãy bên ngoài chính là lột đồ là có thể lên thẳng giường luôn.”

Âu Dương tương đối hối hận tìm Chu Đạt cùng đi với mình, lời này ngươi nói nhỏ chút chết sao, đi chơi kỹ viện dù sao không phải là chuyện vẻ vang gì, không cần phải làm cho mình tiêu điểm toàn trường thế.

” Chu đại gia, ngươi lâu rồi không đến nha.”

Một tú bà chừng ba mươi tuổi, rất có tư sắc nghênh đón tương đối ân cần đi lên. Có điều Âu Dương nhìn ra người ta chỉ là ân cần, cũng không nhiệt tình. Mặc dù có quan phẩm, nhưng Chu Đạt ở chỗ này dù sao vẫn thuộc loại giai cấp vô sản rễ đang mọc mầm.

Chu Đạt rất lão luyện nói:

” Vương ma ma, tứ đại đầu bảng của ngươi đâu?”

Tú bà tươi cười nói:

” Chu đại gia, bốn người các nàng đều có khách rồi…”

Chu Đạt ghé bên tai tú bà nói:

” Người nọ bên cạnh ta tên là Âu Dương.”

” Âu Dương nào cơ?”

Tú bà lắp bắp kinh hãi nói.

Chu Đạt hỏi ngược lại:

” Ngươi cứ nói đi? Bây giờ tứ đại đầu bảng có rảnh hay không?”

” Có, có.”

Tú bà vội hô to:

” Các cô nương. Khách quý đến thăm.”

” Không cần.”

Âu Dương lấy ra mười tờ ngân phiếu trăm quan nói:

” Tùy tiện chọn một đầu bảng là được, làm vài món ăn đi.”

” Vậy thì Bế Nguyệt Điêu Thiền?”

Tú bà nhận tiền mừng rỡ hỏi. Ngàn quan này là chuyện nhỏ, người này lại là ông chủ của ông chủ mình. Ông chủ Xuân Phong Các có mười kỹ viện liên kết với nhau, trước mắt đang xin một cái ghế trong hiệp hội thương nghiệp. Có điều hàng năm cũng có danh sách cơ bản, sản nghiệp kỹ viện này rất khó tiến vào một chiếc ghế được. Nhưng ít nhất cùng với thương nhân thượng tầng cũng có quan hệ, những người này tiêu phí ra tay thật sự cực kỳ hào sảng.

” Được, nàng ta đi.”

Âu Dương không bắt bẻ, cho dù là giải quyết yêu cầu sinh lý, chỉ cần không có trở ngại là được.



Âu Dương rất lặng lẽ đi theo tú bà, nhưng người bên trong nghe nói nhân vật truyền kỳ tới rồi, mọi người đều ào ào nhao ra xem Âu Dương là động vật quý hiếm mà thưởng thức. Âu Dương rất có phong độ, khẽ gật đầu với mọi người ý bảo chào hỏi.

Rốt cục thì vào gian phòng của Điêu Thiền. Nha hoàn chuẩn bị xong nước nóng cho Âu Dương rửa mặt rửa tay. Phòng khách gian phòng kia khá lớn, sau tấm bình phong là ban công nhỏ, dưới ban công là hồ nước có tiếng nước chảy. Âu Dương cho mỗi nha hoàn một tấm ngân phiếu, mấy người ra ngoài đóng cửa phòng.

Bên trong phòng truyền ra tiếng đàn, Âu Dương cũng không vội, cầm chén rượu ở phòng khách trước sau dạo qua một vòng. Có bàn cờ, có giấy Tuyên Thành. Đều là đạo cụ cho hai người bồi dưỡng tình cảm. Cổ đại cùng với hiện đại không giống nhau, kỹ nữ cao cấp cũng không phải là thấy tiền liền nhận, đây chính là tự hủy giá trị con người.

Cho dù có muốn kiếm tiền đến đâu, cũng sẽ phải từ chối lên giường với một hai khách nhân, để tỏ vẻ tính cách của mình. Có thể được xưng là đầu bài (đứng đầu bảng), cầm kỳ thư họa nhất định đều phải thông thạo, đây cũng là nguyên nhân khiến giá trị đắt tiền nhất.

Một khúc xong, Điêu Thiền từ trong phòng bước ra ngoài, hành lễ với Âu Dương:

” Công tử”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện