" Ngươi cũng đã biết Triệu Ất kia là ai chứ?"
Công chúa lạnh giọng ở sau tấm bình phong hỏi:
" Không biết tốt xấu, thích gây chuyện, ta xem ngươi là chán sống rồi."
" Là ai?"
" Đó là đương kim hoàng thượng."
" Ồ?"
Âu Dương hơi kinh ngạc.
" Ồ?"
Công chúa hỏi ngược lại.
" Ồ!"
Nội vệ một bên hai mặt nhìn nhau, công chúa và công tử lúc này đang đùa trò chơi ngôn ngữ gì vậy.
" Bổn cung hỏi ngươi, đáp án khảo thí đã chuẩn bị thế nào rồi?"
Âu Dương trả lời:
" Hồi bẩm công chúa, đại bộ phận đã hoàn thành."
" Rất tốt, vậy Bổn cung liền mỏi mắt mong chờ. Ngươi trở về đi."
"Dạ!"
Lúc này công chúa có chút kinh ngạc, tiểu Thanh ở một bên nói:
" Ta nói, đối với hắn tốt một chút, hắn sẽ phối hợp một chút."
"Ừm! Vậy cũng cần hữu dụng mới được. Ngươi thật sự cho là đáp án của hắn sẽ làm Bổn cung thoả mãn sao?"
" Như lời công chúa nói, Đại Tống tích bệnh thành tật, chỉ sợ không phải một người một vật đã có thể cứu trị. Âu Dương có tài hoa đến đâu tối đa cũng chỉ là nhân sâm ngàn năm, chỉ đỡ được một chút thôi."
" Ai..."
Công chúa khẽ gật đầu, đồng ý với cách nhìn của tiểu Thanh nói:
" Tiểu Thanh, phụ hoàng có hùng tâm chí lớn, nhưng có Cao thái hậu kiềm chế, sợ phụ hoàng như Hoàng gia gia kiên quyết tiến thủ, biến pháp đồ tân (cải cách chính trị để xây dựng cái mới). Vì vậy đã giáng chức các đại thần có triển vọng trong triều, trục xuất về Lĩnh Nam. Phụ hoàng đã nói, cách tân để cường mạnh Đại Tống, nhưng một số quan lại này một khi chạm đến lợi ích của bọn họ, bọn họ sẽ nhảy ra phản đối. Phụ hoàng còn nói: Tống cường thì được hoàng gia mới cường. Đáng tiếc ta chỉ là một người con gái, nếu như không có người tài học chỉ điểm làm sao có thể giúp tâm nguyện của phụ hoàng được như ý. Mỗi ngày nhìn Đại Tống bị Triệu Cát độc hại, quốc lực ngày càng lụn bại. Bổn cung làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Cũng chỉ có thể gửi hi vọng vào một số kẻ sĩ có chí, nếu không cho dù ta lấy ngôi vị hoàng đế thì có thể làm gì được?"
...
Âu Dương vẫn không nhớ ra được có nữ nhân nào soán vị không, dựa theo hắn phân tích khả năng lớn nhất là công chúa vốn có lòng soán vị, sau lại bởi vì các loại nguyên nhân mà buông tha cho điều này. Hôm nay gặp mình... Cũng không phải nói mình siêu đến đâu, mà là bởi vì gặp mình làm trễ nãi hành trình trước kia, chẳng hạn như gặp phải Lý Hán cùng với Trương Huyền Minh hoặc là lịch sử gốc không gặp hai người đó, hoặc là lịch sử gốc gặp phải một người trong đó, hoặc là gặp cả hai người. Nghĩ đi nghĩ lại Âu Dương cảm thấy vẫn là không cần phải rối rắm cái vấn đề này cho khỏe, cho dù công chúa có làm gì, cái mạng nhỏ của mình là quan trọng nhất.
Mười ngày sau, Âu Dương, Trương Huyền Minh, Lý Hán được vời đến Gia Quốc Cung. Lý Hán trước tiên trình bày quan điểm của mình, quan điểm của hắn chính là cải cách chính trị để cách tân. Hoàn thiện một cách chi tiết, tỉ mĩ các cải cách chính trị của Vương An Thạch như quân thâu pháp (thâu tóm quyền lực về tay vua), thị dịch pháp (bố trí thành thị để dễ quản lí). Bộ tân pháp này bản thân rất có sáng ý, bản chất chính là cướp giàu cứu nước. Hy sinh một phần đặc quyền của các quan viên trung thượng cấp thậm chí là hoàng thất. Giảm bớt gánh nặng thuế má cùng với một bộ phận sai dịch cyar nông dân với các hộ địa chủ. Gia tăng sự thống trị của trung ương với người sản xuất trực tiếp, gia tăng sự thu nhập về tài chính. Nhưng pháp lệnh này hoàn toàn đắc tội với pháp lệnh của trung thượng quan viên, phổ biến có thể nói là tương đối khó khăn.
Công chúa đối với Lý Hán vẫn tương đối hài lòng, Lý Hán tuy rằng thuộc loại đạo văn nhưng trong đó lại tỉ mỉ đổi mới làm cho mâu thuẫn giai cấp không quá mức kịch liệt.
Mà còn lý luận của Trương Huyền Minh chính là san bằng văn võ. Đem địa vị của quan văn võ tướng ngang bằng nhau, sau đó chú trọng huấn luyện cùng với bồi dưỡng binh sĩ, có thể định chế từ các binh sĩ chọn ra sĩ quan. Còn có thường xuyên mở các buổi tuyển võ, trong đó phân thành hai chức tướng và soái. Làm tướng có dũng, làm soái có mưu là tiêu chuẩn cơ bản.
Công chúa thật là hài lòng, nội tâm của nàng thông tuệ đã sớm nhìn ra sự khó khăn của Đại Tống khi không có soái.
" Âu Dương, còn ngươi?"
Âu Dương nghiêm mặt nói:
" Cá nhân ta cho rằng sự thối nát của Đại Tống đã là sự thối nát từ trong xương cốt, dù sửa đổi thế nào cũng không cứu được, hơn nữa các đại thần trên triều đình căn bản đều là phản đối cải cách chính trị. Cho dù chờ ngươi sửa đổi tốt rồi, vẫn không có hiệu quả gì người ta liền sẽ chống đối lại."
Công chúa nói:
" Vậy ngươi thấy thế nào?"
" Nếu toàn bộ Đại Tống đều
không tốt, chúng ta dứt khoát đem cả Liêu, Tây Hạ, còn có Hoàn Nhan Kim quốc năm ngoái mới vừa dựng nước toàn bộ cho thối nát luôn, mọi người cùng nhau thối nát mới là thật thối nát."
" Ồ?"
Công chúa nói:
" Như thế nghe thật mới lạ, cách làm ra sao?"
" Trước tiên có năm cách, tổng hợp lại chính là ăn, uống, chơi gái, cờ bạc, độc."
Âu Dương nói:
" Mọi người đều biết, Đại Tống binh kém ở đâu, chính là không có nuôi ngựa, người ta có ngựa một con đánh bại mười con, chúng ta không ngựa, chúng ta không ngựa chỉ có thể dùng máu thịt đi ngăn cản thiết kỵ. Cho nên dùng chữ 'ăn'."
" Ăn?"
" Dân dĩ thực vi thiên (dân lấy ăn làm gốc), là người đều phải ăn, cái miệng há ra của con người này thật ra là vũ khí có lực phá hoại mạnh nhất."
Âu Dương nói:
"Chẳng hạn như tảo, tuyệt đối là mỹ thực. Nhưỡng kim tiền phát thái là một món ăn nổi tiếng bắt đầu từ thời Thịnh Đường, chỉ cần có thể phổ cập món ăn này đến Liêu, Kim, Tây Hạ... Ta dám cam đoan 10 năm sau, ngựa của bọn hắn sẽ yếu kém giống như chúng ta."
Công chúa vội hỏi:
"Vì sao vậy?"
" Để sản xuất 1.5 - 2.5, ta tính trung bình đại khái là 2 lượng tảo, cần phải dùng 10 mẫu đồng cỏ. Trong vòng mười năm mười mẫu đồng cỏ này khó có thể dùng để nuôi trồng. Ngoài ra đồng cỏ còn cung cấp các loại dược vật như cam thảo, hoàng kì, phòng phong, hoa căn, kết ngạnh, tri mẫu, long đảm thảo... Không những có thể khuyến khích bọn họ ăn, còn có thể cổ vũ những người có tiền ở nước chúng ta đi ăn, thậm chí triều đình còn có thể dùng tiền thu mua về. Khiến tất cả thực khách không ăn được tảo thì không vui. Chúng ta còn có thể cổ vũ hắc thương, dùng tiền tài hấp dẫn, thu mua ngựa mà bọn họ tự mình nuôi để quân dụng. Cái gọi là thương nhân, vì lợi mà điên, vì lợi mà cuồng. Về phần làm sao để chế biến thức ăn từ tảo làm cho người mê muội, cái này không phải hiểu biết của ta."
Âu Dương thật không hiểu, bởi vì ở các quốc gia hiện đại cực lực gửi công văn cấm tảo, trước khi cấm, hàng năm bởi vì tảo mà các quốc gia gặp tổn thất hơn chục tỷ, một phần lớn diện tích thảo nguyên bị sa mạc hóa, số liệu chi tiết nhìn thấy mà giật mình, mà số liệu như thế thật ra thì chỉ thỏa mãn một số nhóm người ăn mà thôi, nếu toàn dân đều ăn...
" Khích lệ dân chạy nạn đi vơ vét tảo, không chỉ có dân chạy nạn của chúng ta, còn có dân chạy nạn của Tây Hạ, Liêu, Kim. Hai mươi năm sau, các nước xung quanh không tiếp tục nuôi ngựa."
Ngất, mình giống như bước về phía tội nhân của dân tộc vậy, nhưng không có cách nào khác, mình đối với tội phạm hiểu rất rõ. Đặc khu chính phủ cũng đã bị gây trở ngại do tảo được lưu động, cho nên mình mới biết rõ ràng như vậy.
"Ừm, đây phải là toàn thể mọi người tiến hành hành động, Liêu, Kim cũng không cự tuyệt thông thương."
Ngoại trừ vật tư chiến lược ra, thương nhân vẫn có lui tới, hơn nữa còn có một số bảo hộ nhất định. Công chúa lại hỏi:
" Vậy uống thì sao?"
" Ăn vẫn chưa hết mà."
Âu Dương nói:
" Một con heo, nếu dùng làm thức ăn hết thì chúng ta cũng không có cách nào cả. Nhưng sự thật là miệng người ác liệt so với mọi người tưởng tượng còn ác liệt hơn nhiều. Công chúa đã ăn qua gan ngỗng chưa? Một con ngỗng được thuần dưỡng giá trị lớn nhất ở gan. Nếu chúng ta có thể làm cho giai cấp trung thượng của địch thích ăn bộ vị nào đó ở ngựa, chúng ta liền thành công. Ta có thể đề cử thanh khảo mã bài, mùi vị tương đối khá. Chỉ lấy thịt ở lưng ngựa thôi. Nếu như vậy là có thể ăn từng con một, tiêu diệt một con ngựa thì coi như tiêu diệt được hai kẻ địch, cho dù là ngựa vận chuyển hay là ngựa chiến."
"Ừm, Trương công tử cùng với Lý công tử đi xuống trước nghỉ tạm đi."
Công chúa chờ hai người đi rồi nói:
" Ngươi tiếp tục."