Thiên Tống

1: Tuần hành thị uy (1)


trước sau

Lý Cương thấy Âu Dương không nói lời nào thành khẩn nói:

” Âu đại nhân, Lý Cương ta lớn hơn ngươi mười tuổi, lại có giao tình. Xưng hô đại nhân một tiếng lão đệ cũng không quá đáng. Xin lão đệ giúp ta chuyện này, trừng hung trừ ác, vì nước trừ gian.”

Âu Dương trầm tư thật lâu sau đó nói:

” Lý đại nhân, tại hạ có một kế, chỉ là đại nhân phải đảm đương chút. Nhưng nếu như hoàn thành, không chỉ có thể tịch thu gia sản Vương Phấn, còn có thể lấy đầu của Vương Phấn. Có điều… Lý đại nhân, không có quyết đoán như Lý đại nhân, cũng không muốn tham dự chuyện triều đình. Ta xin không tham gia, kính mong bản thân Lý đại nhân tìm người diễn màn kịch này đi.”

Lý Cương mừng rỡ:

” Lão đệ mời nói.”

” Trong triều thần chân chính ủng hộ Lý đại nhân chỉ sợ cũng chỉ có đám Thái Học sinh Trần Đông kia, đáng tiếc quan không quá bát phẩm, chớ nói vào triều, ngay cả dâng tấu chương cũng không dâng được.”

Thái Học sinh tương đương đại học bây giờ, bao học phí, bao ăn uống, bao phân phối. Nhưng chớ xem thường bọn họ, thời kì Đông Hán ngay cả hoàng đế đều chú ý nghị luận sự kiện triều đình, mà trung tâm nghị luận chính là ở trong Thái Học, được gọi là dư luận giới thượng lưu. Dư luận giới thượng lưu Thái Học Đông Hán cũng xuất hiện ví dụ dư luận xã hội sớm nhất ảnh hưởng chính trị. Xem trọng tôn trọng và bầu không khí phóng khoáng đối với Thái Học, tương đối nổi danh là hai niên đại Đông Hán và Tống. Thời kì Đông Hán có Lưu Đào ngàn người dâng tấu, kiếm chỉ tập đoàn hoạn quan quyền thế lớn nhất, Hán Hoàn Đế gần như áp lực, chỉ có thể xử trí. Nghị Lang Hoàng Phủ Quy bị hoạn quan hãm hại, Trương Phượng ba trăm người mở hội nghị, triều đình chỉ có thể đem Hoàng Phủ Quy tha tội. Còn có mấy trăm Thái Học vận động lại càng liên miên không dứt, ngăn chặn hoạn quan chuyên quyền, trì hoãn bước tiến Đông Hán diệt vong, có thể nói được là thanh niên nhiệt huyết, khác biệt với khoa cử, khoa cử tính ra có người chưa tới hai mươi, có người đã râu tóc bạc phơ, rất khó có tiếng nói chung.

Mà Thái Học Tống Triều lại càng được tổ chế bảo vệ, chính là quy củ lão Triệu định ra, ngay cả hoàng đế đương triều cũng không dám đơn giản xử trí Thái Học sinh. Thời kì Triết Tông Thái Học sinh ra được nhắc tới, ngoài kháng cường quyền, trước tiên cần phải trong trừ gian tặc. Đuổi theo tham quan truy cùng đuổi tận, làm cho tâm Triết Tông mỏi mệt không thôi, bất đắc dĩ đem mấy tên tham quan hỏi tội để ứng phó. Đài Loan hiện đại còn xuất bản quyển sách Thái Học sinh Đại Tống vận động cứu quốc, cho thấy địa vị của Thái Học sinh ở Tống. Trước thời Minh, ngưỡng cửa của Thái Học sinh Quốc Tử Giám cao, địa vị cũng là tương đối cao. Bọn họ có thể trực tiếp bổ khuyết quan thiếu, thậm chí trực tiếp có được ngũ phẩm, từ đó chính thức tiến vào trung tâm quyền lợi. Những người này không hiểu chính trị, hiểu được thì có một cỗ nhiệt huyết. Thanh niên nhiệt huyết là khẩu súng dễ sử
dụng.

Nhưng… Lý Cương nghe Âu Dương nói cười khổ:

” Đại nhân cũng nên biết Thái Học sinh có thể thảo luận chính sự, nhưng không tham chính. Ngay cả quyền bỏ phiếu cơ bản cũng không có.”

Âu Dương cười nói:

” Bọn họ chỉ cần không theo bọn phản nghịch, ngay cả hoàng thượng cũng không dám dễ dàng trị tội bọn họ, có chút chuyện chúng ta không dám làm, bọn họ dám làm. Chuyện chúng ta sẽ bị trị tội, bọn họ không biết. Như vậy cũng đủ rồi.”



Quốc Tử Giám mặc dù chẳng qua là mang tính chất học viện, nhưng quan viên Tống Triều quản lý Quốc Tử Giám phẩm cấp khá lớn. Tỷ như tế tửu từ tam phẩm, tiên sinh cũng gọi là tiến sĩ ngủ phẩm, đặc biệt dạy bảo đệ tử quan viên tam phẩm trở lên. Thái Học sinh cũng có phân cấp bậc, chủ yếu là xem cấp quan của phụ mẫu, cũng có đệ tử thứ dân chuyên biệt, tứ môn quán, luật học, thư học đều là dạy bảo đệ tử thứ dân tài giỏi.

Trước năm ngày bắt đầu bỏ phiếu, trên bảy phần học sinh Quốc Tử Giám đã đi ra ngoài đường, đến khắp nơi dán thông báo, hơn nữa ở các nơi Đông Kinh dựng bục giảng, hùng hồn thuật lại, liệt kê từng cái tội trạng lớn nhỏ của Vương Tiêu hơn ba mươi điều, mãnh liệt yêu cầu triều đình đem Vương Phấn chém đầu thị chúng, để dẹp yên phẫn nộ của nhân dân.

Triệu Ngọc mới nhận được tin tức, thư yêu cầu ngàn người của Trần Đông đã muốn đưa đến bên ngoài cửa cung. Cũng không sợ hoàng đế không tiếp, dẫn theo mấy chục người cùng quỳ, đem cửa cung vốn bị người bán hàng rong chiếm cứ kinh doanh lấp đầy. Quần chúng vây xem hơn ngàn người, còn có Thái Học sinh lớn tiếng đọc thư thỉnh nguyện, giải thích nội dung trong đó cho quần chúng vây xem nghe, quần chúng nghe nói Vương Phấn mất hết nhân tính tham ô vơ vét, tất cả đều phẫn hận không thôi.

Triệu Ngọc căn dặn:

” Người đâu, đem thư thỉnh nguyện đưa lên đây. Bảo bọn họ chờ ở Thiên Điện đi.”

” Vâng.”

Một tên nội vệ lên tiếng trả lời.

Triệu Ngọc nói:

” Cho tới bây giờ không ngờ Lý tướng còn có thủ đoạn như thế. Bây giờ chớ nói tịch thu, đầu của Vương Phấn có thể giữ được hay không cũng khó nói.”

Cửu công công trả lời:

” Nghe nói Lý đại nhân còn đi Dương Bình du ngoạn một chuyến.

” Trẫm cũng đoán được. Lúc Âu Dương nhận chức giám quân Tây Bắc, Trương Bang Xương đã bị hắn lợi dụng Thái Học sinh bố trí một đường. Haizz… từ Đông Hán, ngoại trừ hoạn quan chuyên quyền độc đoán, bị hoạn quan mượn cớ tạo phản mà bắt bớ, hạ ngục ngàn cười. Làm gì có triều nào thời nào dám động vào bọn họ, tất nhiên sẽ bị chụp mũ bạo quân.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện