Thái Hư Tử mặc dù bình ổn rồi, nhưng vẫn quấn chặt chăn, lang trung lén nói với Âu Dương, chỉ sợ sẽ có bệnh căn, có thể bất lợi với chuyện phòng the tương lai, phải ngoan ngoãn từ từ một hai năm mới được. Nhân sinh đúng là đầy hiểu lầm, sau khi Âu Dương cảm thán đem một chén cháo gừng cho Thái Hư Tử uống sạch. Thái Hư Tử quấn chặt chăn hỏi:
“Có thể thêm ít lửa không?”
“Có thể”
Âu Dương trả lời.
“Vậy thì thêm đi”
“Ta lạy ngươi, ta chính là tri huyện lục phẩm, quan viên triều đình, sao có thể làm loại việc nặng này, thật mất mặt. Đợi tí người về lại tính.”
Thái Hư Tử bất mãn:
“Ngươi không cần phải đối với ta như vậy chứ? Tốt xấu gì ở Kim quốc ta vẫn cho ngươi một cơ hội.”
Âu Dương nói:
“Ai bảo ngươi sờ tay hầu gái nhà ta, già mà không đứng đắn.”
“Nói bậy”
Thái Hư Tử lời lẽ chính nghĩa:
“Ta đang làm chuyện đứng đắn.”
“Chuyện đứng đắn gì?”
“Xem nhân duyên.”
“. . .”
Âu Dương không nói gì, nói sang chuyện khác:
“Sao ngươi chạy tới Đại Tống rồi.”
“Đừng nói nữa.”
Thái Hư Tử ra vẻ thần bí nói:
“Nói cho ngươi biết một bí mật cực lớn.”
Âu Dương hỏi:
“Có phải là Hoàn Nhan A Cốt Đả chết rồi.”
“Sao ngươi biết?”
Thái Hư Tử chấn động nói:
“Theo ta được biết, người biết bí mật này mà còn sống sẽ không quá năm người. Ngay cả ta cũng là biết trong lúc vô tình.”
Âu Dương không để ý tới hỏi:
“Cái đó và ngươi tới Dương Bình có quan hệ gì?”
“Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi có quốc sư riêng. Ta thấy Kim quốc nghèo coi như xong, còn bài xích bán thần tiên có đạo hạnh như ta, thật sự đúng là ngu ngốc, cho nên mới tới Đại Tống tìm ngươi kiếm chén cơm ăn.”
“Kim quốc thật nghèo như vậy?”
Thái Hư Tử nói:
“Người phía dưới nghèo, người phía trên đương nhiên không giống. Ngay cả hoàng cung cũng khí phái hơn so với Đại Tống các ngươi. Có điều bản thân Ngô Khất Mãi rất tiết kiệm. Hơn nữa làm nông nghiệp rất quy củ. Liên tục phái sứ đến các nơi khuyến nông. Uy vọng ở dân gian cũng không tệ lắm.”
Âu Dương hỏi:
“Tiết Bính thế nào?”
“Hừ, ngươi nói hắn. Nếu không phải tiểu tử này khư khư cố chấp, lão đạo ta cũng không cần như kẻ trộm chạy trối chết từ Kim quốc. Cũng may là được bến thuyền của hạm đội Hàng Châu tiếp tế. Vừa báo danh của ngươi, liền để ta lên thuyền. Ngươi kết giao toàn là bằng hữu gì không ấy nhỉ?”
Âu Dương kinh ngạc hỏi:
“Tình huống thế nào?”
Khoa trương như vậy, quốc sư chạy đêm.
Thái Hư Tử nói:
“Tiết Bính dùng mặt mũi của hắn cộng thêm mặt mũi lão đạo của ta, không ngờ đã biết một bí mật cực lớn.”
Âu Dương giơ ngón giữa hỏi:
“Có phải là Hoàn Nhan A Cốt Đả thăng thiên?”
Không ngờ Thái Hư Tử vuốt ve tay Âu Dương, rất chăm chú lắc đầu:
“Không phải ”
“A?”
Âu Dương vội hỏi:
“Vậy là cái gì?”
“Không biết.”
Thái Hư Tử thấy Âu Dương muốn đánh một bán thần tiên như hắn vội giải thích:
“Tiết Bính lẻn vào trong nội cung, vào thư
phòng Ngô Khất Mãi. Sau đó bị phát hiện, thị vệ trong nội cung bao vây hắn. Hắn liền hô to: Nếu dám giết ta, thư tất tiết lộ ra ngoài. Trong thiên cung kia đào ba thước đất đi tìm thư bị trộm, nhưng không tìm được. Qua một ngày, Ngô Khât Mãi nổi lòng nghi ngờ, lão đạo cũng quá thiện lương, để lại phong thư bỏ chạy.”
Thái Hư Tử chảy nước mắt, hối hận kết giao bằng hữu.
“Thư gì?”
“Ta nói cho Ngô Khất Mãi, thư tín ở trên tay ta. Tiết Bính ngày nào không có việc gì, ta sẽ không công khai thư ngày đó. Nếu Tiết Bính vừa chết, hừ hừ. . . Thật ra ta nào biết thư gì, vì cứu mệnh tiểu tử kia, chỉ có thể làm đồng đảng của hắn.”
Thái Hư Tử than thở nói:
“Không ngờ một người trọng tình trọng nghĩa vượt xa ngàn dặm đến như ta, ở mùa này bị tên nào đó đá vào nước. Ngay cả thêm than cũng tổn thương người khác.”
“Ha ha, xem ngài nói. Vậy ta liền tự mình đi thêm than cho ngài.”
Mặc dù Thái Hư Tử câu trước không hợp câu sau, nhưng Âu Dương biết câu sau là nói thật. Bây giờ phải nghĩ biện pháp cứu Tiết Bính ra mới được.
Thêm lửa trong lò, lại hầu hạ Thái Hư Tử uống bát rượu, Thái Hư Tử mới thoả mãn nói:
“Thật ra ngươi chớ xem thường Kim quốc, thực lực vẫn rất cường đại. Có thể yếu nhược hơn Tống, nhưng lão đạo cảm thấy nó mạnh hơn Liêu. Đặc biệt Ngô Khất Mãi sau khi bỏ Đông Kinh, vơ vét nhân khẩu đến phía bắc Hoàng Long phủ.”
“Ngươi để ý nhiều đại sự quốc gia vậy.”
Âu Dương hỏi:
“Có thể cứu Tiết Bính ra không?”
“Khó, mặc dù lão đạo binh đi chiêu hiểm, Tiết Bính tạm thời không có việc gì, nhưng bị trông coi rất nghiêm, hơn nữa thân ở thiên lao.”
Thái Hư Tử nhỏ giọng nói:
“Ta hoài nghi bản thân Tiết Bính cũng không xem thư, thuần túy là lừa bịp tống tiền. Nếu Ngô Khất Mãi nổi lên lòng nghi ngờ, chỉ sợ. . .”