Tiểu nhị thấy Âu Dương dẫn một tên khất cái tới đây, cũng suy nghĩ ba giây có nên ngăn cản tên khất cái này đi vào hay không. Rồi sau đó thấy Âu Dương có đao, lúc này mới tương đối khách khí nói:
” Quan gia.. đi cùng nhau à?”
Một ngón tay chỉ vào Hồ Hạnh nhi.
Âu Dương nhìn Hồ Hạnh nhi, tuy rằng trên quần áo có dính chút bánh trái, nhưng vẫn tương đối sạch sẽ, đầu tuy rằng hơi rối nhưng cũng là tương đối sạch sẻ. Trên mặt tuy rằng bẩn, nhưng cũng không quá gớm. Đoán chừng đây là thành quả của nha đầu này qua tay một thợ hóa trang không lành nghề. Hoặc là thợ hóa trang chuyên nghiệp, nhưng vị tiểu thư này chịu không được mình quá bẩn, hoặc là nói sinh mệnh quả thật đáng quý, cái giá phải trả của tự do rất cao.
” Cùng nhau, hai gian phòng.”
Đi vào một địa phương xa lạ làm chuyện xấu, quan trọng nhất là nhận được sự trợ giúp của bọn rắn độc. Nếu như không có sự trợ giúp của bọn rắn độc, vậy ít nhất cũng phải tìm người dẫn đường đủ tư cách. Thân phận của Hồ Hạnh Nhi thật tốt quá. Vạn nhất gặp phải nguy hiểm, chẳng hạn như bị quần ẩu, bản thân không dễ bại lộ thân phận, trực tiếp bán Hồ Hạnh Nhi cũng được. Còn có Hồ Hạnh Nhi ở Tiểu Tần Lĩnh bốn năm, đối với Tiểu Tần Lĩnh hẳn là rất quen thuộc mới đúng. Quan trọng nhất có đồng chí Tiểu Hồ đứng đằng sau, Âu Dương lúc này không cần phải tự mình mạo hiểm tự sát, nếu có người may mắn có thể cứu tiểu Hồ một lần, kết quả cũng giống như vậy.
Hỏa Kế nói:
“Phòng chữ Giáp được không?”
Âu Dương cùng với Hồ Hạnh Nhi đồng thanh nói:
“Được, cho hai gian.”
Hỏa Kế khó xử nói:
” Bổn điếm chỉ còn có một gian.”
Hồ Hạnh Nhi ngẩn người, lúc này nhớ đến một đoạn trong các tiểu thuyết. Một người nam nhân với một nữ nhân, lại chết tiệt chỉ có một gian phòng, buổi tối sấm sét nổi lên, mùa đông khắc nghiệt, chăn chỉ có một cái… Hai người cuối cùng thật sự bất đắc dĩ, dưới sự bức bách của lão thiên gia, tiến hành việc đó để tạo ra nhiệt lượng. Hồ Hạnh Nhi nhìn Âu Dương một cái, đẹp trai thì thật sự cũng có thể chấp nhận được, khí chất cũng chẳng có gì không ổn. Có nên ở cùng phòng với nam nhân như vậy không?
Hồ Hạnh Nhi còn đang suy nghĩ vấn đề này, Âu Dương quay đầu hỏi:
” Trên người ngươi có tiền không?”
Hồ Hạnh Nhi sờ sờ trả lời:
” Không có, chẳng lẽ ngươi cũng không có?”
Nàng không có tiền thì cầm tín vật đi vay tiễn trang, dù sao cũng có cha chuộc về. Cũng bởi vì như vậy, đội nhân mã tìm kiếm nàng mới có thể vẫn luôn theo chân được gần phụ cận của nàng.
” Ta có”
Âu Dương nói với Hỏa Kế:
” Nàng ngủ ở phòng chứa củi, ta ngủ ở phòng khách.”
” Vì sao?”
Hồ Hạnh Nhi giận.
” Ngươi không có tiền chứ sao.”
Âu Dương trả lời rất đơn giản. Mình ngu hay sao mà bỏ tiền ra còn đi ngủ ở phòng chứa củi, tuy rằng tiền không là vấn đề nhưng cũng không phải là kẻ coi tiền như rác. Cái gọi là phòng chứa củi chính là gian phòng chồng chất đầy củi. Bên trong không có chăn bông và giường, sâu mọt cũng không phải ít. Chẳng qua bây giờ còn là mùa hè, ngoại trừ muỗi nhiều một chút, thì cũng không có vấn đề gì cả. Âu Dương thấy Hồ Hạnh Nhi bị mình nói nghẹn, mới nói:
” Phòng chứa củi tốt, gần nhà vệ sinh.”
” Ta… ta ngủ trên đường.”
“Ồ”
Âu Dương cùng với tiểu nhị đi lên lầu. Có thể ngủ ở trên đường sao? Đương nhiên là không có khả năng. Ngươi đã rời nhà trốn đi, không ăn chút khổ sao được.
…
Sáng sớm hôm sau, Hỏa Kế đánh thức Hồ Hạnh Nhi
còn đang ngủ ở phòng chứa củi. Hồ Hạnh Nhi mắt buồn ngủ nhập nhèm đi đến đại sảnh, thấy Âu Dương đang ăn điểm tâm, không khách khí ngồi xuống. Âu Dương nhìn quầng thâm ở mắt nàng, cùng với điểm đỏ trên mặt, biết rõ tối ngày hôm qua nhất định đã chiến đấu với muỗi đến nửa đêm, cuối cùng buồn ngủ tiến đến, hoàn toàn thỏa hiệp. Âu Dương vẫn còn có chút áy náy nói:
” Thật xin lỗi, ta không ngủ ở phòng chứa củi bao giờ. Nhìn ngươi lang thang lưu lạc lâu như vậy hẳn là tương đối có kinh nghiệm, cho nên mới để cho ngươi ngủ.”
Hồ Hạnh Nhi cắn răng:
” Sớm biết như vậy đã ăn ngủ ngoài thành, ít nhất còn có thể đốt lửa.”
Trong thành đốt lửa sẽ bị bắt, càng đừng nói là đốt lửa ở phòng chứa củi.
Âu Dương nói sang chuyện khác:
” Ngươi vì sao lại không rửa sạch sẽ một chút, bẩn như vậy không khó chịu sao?”
” Rửa sạch? Tốt.”
Hồ Hạnh Nhi cười một tiếng nói:
” Chờ ta”
Âu Dương đưa mắt nhìn Hồ Hạnh Nhi ra khỏi khách điếm, tương đối mê hoặc vì sao cười đến mập mờ như vậy. Rồi sau đó linh quang chợt lóe, kinh hãi vội vàng về phòng khách cầm hành lý đến phòng thu chi ném tấm ngân phiếu:
” Tính tiền”
Tính tiền xong, mới ra khỏi khách điếm hơn trăm mét, đã nhìn thấy bảy tám đại hán chạy về phía khách điếm. Âu Dương vọt đến trong hẻm nhỏ, chỉ nhìn khách điếm kia gà bay chó sủa một phen, đám hán tử kia mới phẫn nộ rời khỏi, dường như cũng không vặn hỏi quá nhiều, chỉ là một trận đùa dai của Hồ đại tiểu thư.
” Thế nào, thế nào?”
Dưới nách Âu Dương nhoi ra một đầu người.
Âu Dương bị dọa sợ hết hồn, quay đầu quát lớn:
” Nương tử, biết cái gì gọi là người dọa người hù chết người không? Còn ngươi nữa vì sao đi đường một chút thanh âm cũng không có? Hơn nữa ngươi đến tột cùng là ai?”
” Ta? Hồ Hạnh Nhi đó”
Hồ Hạnh Nhi thấy Âu Dương kinh ngạc cười đắc ý nói:
” Ta đi đến chỗ Nhị cữu công thay quần áo tắm rửa, nói cho Nhị cữu công ta ở phòng chữ giáp của khách điếm kia. Nhị cữu công ta biết rõ ngăn không được ta lại, vội vàng đi tìm người, ta liền nhân cơ hội chạy. Có điều không ngờ ngươi cũng rất cơ trí, chạy cũng mau ghê.”
“Nè, đừng có vui đùa như vậy chứ, ta lỡ như được bắt được, có chết hay không không nói, chắc chắn sẽ bị đánh tơi bời một trận.”
” Sợ cái gì”
Hồ Hạnh Nhi nói:
” Ta chẳng phải ở bên cạnh nhìn sao?”
Âu Dương suy nghĩ một chút nói:
” Cô nương, chúng ta tốt nhất nên có một hiệp nghị. Ngươi dẫn đường cho ta, còn ta phụ trách mang ngươi đến Dương Bình. Phải đồng tâm đồng đức không cho phép làm chuyện bán đứng đồng bọn hợp tác.”
” Có thể”
Hồ Hạnh Nhi nói:
” Có điều ta hiện tại sạch sẽ như vậy, làm thế nào để ra khỏi thành?”
” Đơn giản”
Âu Dương nói:
” Mướn chiếc xe ngựa.”