“Hào.”
Có tiền có công trạng, sĩ khí dâng cao, kĩ năng tất sát, lực tấn công và lực phong ngự tăng lên, sức chống cự ma pháp tăng lên, hội tâm nhất loạt tấn công cũng tăng lên. Cuối cùng thì Mộ Dung Mặc cũng hoàn toàn tin tưởng người này là Âu Dương, trừ hắn ra không có ai khi đánh trận mà lại lãng phí tiền của như vậy.
Người này đến Tây Bắc làm giám quân, chưa nói đến chuyện hắn kéo theo hai xe bạc, mà mỗi lần giơ tay nhấc chân cũng sẽ là tín vật có giá trị vạn quan.
“Ngươi chính là Âu Dương?”
Hồ Hạnh Nhi giận dữ.
“Cha ngươi sống chết không rõ.”
Âu Dương phớt lờ câu hỏi của Hồ Hạnh Nhi.
“Ngươi tính cứu cha ta bằng cách nào.”
Hồ Hạnh Nhi lập tức trúng kế.
Âu Dương vừa dùng sửa rửa mặt do Triển Minh đưa cho để rửa mặt vừa nói:
“Nói thế này nhé, có ba khả năng sẽ xảy ra. Khả năng thứ nhất là ông ta đã chết rồi. Khả năng thứ hai là chúng ta cùng chết chung với ông ta. Khả năng thứ ba là chúng ta cứu được cha của ngươi an toàn trở ra, nhất cử đánh tan bảy nghìn người Nữ Chân.”
. . .
“Ngươi không thể nói lời gì cho dễ nghe một chút sao?”
Nói có ba khả năng mà khả năng nào cũng xấu cả.
Âu Dương ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
“Cha ngươi đang bày rượu hoan nghênh chúng ta đấy.”
Cái tên này còn khiến người ta thấy ghét hơn nhiều so với Triệu Lục.
Âu Dương giơ một ngón tay lên và nói:
“Còn có một khả năng sau cùng nưã là bên đó vừa mới bắt được tin hoặc là xảy ra phiền phức ngoài dự liệu.”
Bên này vừa nhận được tin tức sao? Đương nhiên là không thể, vì Y Xuyên gần Hà Nam hơn Hạc Bích nên chắc hẳn đã nhận được tin tức từ ba ngày trước. Âu Dương không hề nhìn thấy binh linh trấn thủ ngoài trấn khi đến Y Xuyên, mà thấy rất nhiều vết máu. Đón tiếp Âu Dương là Kim Nhị cùng với hơn một trăm người tay cầm vũ khí các loại.
Âu Dương xuống ngựa sờ vết máu, nhìn chung có thể đoán được là đã xảy ra chuyện vào đêm qua. Nhìn vào trong trấn, thấy vẫn khá hỗn loạn. Trung tâm của trấn dường như đang treo mấy cái thủ cấp. Quan sát vết tích để lại, Âu Dương đoán được khái quát những gì đã xảy ra. Có khả năng là trong nội bộ người Nữ Chân nảy sinh một chút phiền phức. Kim Nhị thấy Âu Dương cứ nhìn Đông ngó tây, cũng không khinh động. Bởi vì trên tay nữ nhân đứng bên cạnh Âu Dương có bó đuốc và súy thủ pháo – thứ mà toàn dân tộc Nữ Chân căm hận nhất. Dù sao thì tên này cũng chạy không thoát.
207513:07 Hồi đáp
Thủ lĩnh linh hoạt, mềm dẻo.
Nhìn hướng gió.
489 người ái mộ
4 lầu
Âu Dương lập tức hỏi:
“Ngươi là thủ hạ của Hoàn Nhan A Cốt Tá?”
Kim Nhị tự hào nói:
“Đúng vật, ta là dũng sĩ của Kim Thái Tổ, cũng là dũng sĩ trung thành nhất của tộc Nữ Chân.”
Âu Dương gật đầu, nói:
“Đáng tiếc là Hoàn Nhan A Cốt Tá đã vong mạng rồi.”
“. . . Ta biết, ta đã biết từ nửa năm trước rồi.”
Kim Nhị không e ngại về quan hệ của mình với bên ngoài.
“Không tồi, chịu nhục, chịu khổ. Thậm chí thấy người tình của mình làm kỹ nữ cũng phải cắn răng chịu đựng.”
Âu Dương nói:
“Ngươi tốt số hơn ta nghĩ nhiều. Nếu không phải Kim nương, e là ngươi đã chết rồi.”
“Làm sao ngươi biết?”
Kim Nhị quát lên:
“Ngươi là ai?”
“Sỉ bình Âu Dương.”
“… .”
Sau khi có người phiên dịch, đám người Nữ Chân một phen nhốn nháo. Danh tiếng của Âu Dương còn vang vọng hơn so với Triệu Ngọc nhiều.
Âu Dương chắp tay:
“Thất kính. Nếu Âu đại nhân đã biết nơi này có khả năng sẽ nằm trong tay ta, sao còn đến tự tìm cái chết?”
“Thực ra ta muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi.”
“Giao dịch gì cơ?”
“Ta dùng Hoàn Nhan Lan đổi lấy Hồ Vạn Tam.”
Âu Dương mỉm cười nói.
“Haha!”
Kim Nhị chỉ tay về phía sau:
“Đáng tiếc là Âu đại nhân đã đến trễ rồi, Hồ chưởng quỹ đang được treo ở trước mặt.
“Khốn kiếp.”
“Ngậm miệng lại.”
Âu Dương nói:
“Hồ Hạnh Nhi.”
“. . . . Vâng!”
Hồ Hạnh Nhi lau nước mắt.
“Lệnh cho Mộ Dung Mặc đem thủ cấp của Hoàn Nhan Lan đến đây.”
Hồ Hạnh Nhi còn chưa nói gì, Kim Nhị đã cười và nói:
“Dù sao thì Hoàn Nhan Lãn cũng là công chúa Đại Tống, một tên tiểu tri huyện nhãi nhép như ngươi mà có khả năng hô phong hoán vũ sao. . . . .”
Âu Dương
giơ thánh chỉ lên rồi nói:
“Thật ngại quá, đừng nói là Hoàn Nhan Lan, bây giờ bản Khâm Sai đây muốn chém đầu mấy tên quan nhất phẩm cũng được nữa. Hồ Hạnh Nhi, còn không mau đi đi.”
“Vâng!”
Hồ Hạnh Nhi lau nước mắt.
“Từ từ đã!”
Kim Nhị vội ngăn cản:
“Hồ chưởng quỹ vẫn chưa chết.”
“. . . . Ta biết rồi.”
“… . . Ngươi biết?”
“Đương nhiên, ta còn biết là Kim nương không cho ngươi giết Hồ Vạn Tam, giống như nàng ta không để Hồ Vạn Tam giết ngươi vậy.”
Cái này là đoán thôi.”
“Ngươi muốn chết.”
Kim Nhị lại giận dữ. Âu Dương cười:
“Thật ra ngươi hà tất phải khiến cho nhiều người Nữ Chân phải mất mạng như vậy chứ? Hồ Hạnh Nhi, ngươi hãy nói cho bọn họ biết, sau lưng chúng ta độ mười dặm là cấm vệ quân gì nào?”
“Quân Tây Bắc khai quốc công, bản bộ của Uy Tây Tướng Quân Lưu Kỵ . »
Nói khoác không cần trả tiền.
Người Nữ Chân lập tức thì thầm to nhỏ với nhau, Lưu Kỵ chính là một danh tướng. Âu Dương rất hài lòng với phản ứng của mọi người:
“Hoàng Thượng đã hạ chỉ, cho tất cả người Nữ Chân lạc hộ Hán tịch. Kim Nhị à, Kim quốc đã không còn nữa rồi, cứ cho là ngươi dẫn mấy vạn người ở đây đột phá được cấm vệ quân, ngươi còn có thể làm thế nào nữa chứ? Hà Nam, tính luôn cả Hạc Bích đã được ta ổn định rồi, các ngươi căn bản không thể có viện binh. Ta nhớ kẻ thù truyền kiếp của Nữ Chân là Liêu quốc, nếu ngươi đồng ý, ta bảo đảm ngươi sẽ trở thành tiên phong chinh Liêu của Đại Tống.”
“Ai nói Kim quốc không còn.”
Một người bước ra từ đoàn quân với điệu bộ khoan thai, chắp tay làm lễ:
“Lâu quá không gặp rồi, Âu đại nhân.”
“Kim Đại?”
Âu Dương lắc đầu cười khổ:
“Ngươi đúng là kẻ tai họa, ta hận sao không sớm giết ngươi cho rồi.”
“. . . Không có Kim Đại còn có Ngân Đại. Ta rất bái phục thủ đoạn của đại nhân, thế nào mà người lại có thể làm náo loạn toàn bộ nhân mạch của ta đang kinh doanh ở Hạc Bích từ bao lâu nay, còn giết luôn cả An Lao Xử.”
Kim Đại tấm tắc khen:
“Chẳng trách lúc tạ thế, Thái Tổ Hoàng Đế nói phải giết người càng sớm càng tốt. Nhưng mà đại nhân đã tính sai rồi, đừng nói Kim quốc vẫn còn, cho dù Kim quốc không còn, Nữ Chân chúng ta cũng có thể từ một khối chia cắt của Trung Nguyên Đại Tống mà trùng kiến Kim quốc. Kim tướng quân có dặn dò, phải đối xử với Âu đại nhân nhẹ nhàng một chút, giá trị bắt sống Âu đại nhân là vạn vạn lượng vàng.”
Âu Dương còn chưa thực hiện được mánh khóe nào đã bị người ta vạch trần, nên lập tức hạ lệnh:
“Châm lửa.”
“Vâng!”
Hồ Hạnh Nhi châm ngòi súy thủ pháo, cũng không ném về phía đội quân Nữ Chân có vài người đang hoảng hốt mà ném vào bãi đất trống ở bên trái. Ầm. sau âm thanh đó, mặt đất rung chuyển, đại quân ở cách đó không xa lập tức phi ngựa đến. Âu Dương hét lớn:
“Bây giờ vẫn còn cơ hội, ta không muốn nhìn thấy các ngươi máu chảy thành sông. Giết Kim Nhị, đăng kí hộ khẩu Đại Tống. cả đợi không đụng chạm với binh thương.”