Đến phủ Giang Lăng, hội nghị tác chiến lần thứ nhất chính thức triệu khai. Lưu Kỵ giới thiệu:
"Phần lớn quân sĩ dưới trướng đều không có kỹ năng bơi lội, đi đường thủy sẽ tương đối nguy hiểm. Nếu đến Đỉnh Châu bằng đường bộ thì thời gian hao phí sẽ càng nhiều hơn, Vả lại thế địch mạnh như chẻ tre, nếu mỗi thành đều có phòng thủ thì việc tiến lên sẽ càng khó khăn."
Âu Dương nói:
"Ta nghe nói ở Đỉnh Châu có ba mặt đều bị nước bao quanh, kẻ địch lại thông thạo bơi lội, cho dù công phá được Đỉnh Châu thì ý nghĩa của nó e rằng cũng không lớn lắm."
Ngươi khó khăn lắm mới tiến quân được đến Đỉnh Châu, khó khăn lắm mới đánh hạ được Đỉnh Châu thì vừa nhìn lại, người ta đã chạy hết rồi.
Lưu Kỵ nói:
"Đại nhân có cách gì không?"
Âu Dương nói:
"Có thể khiến hắn đến tìm chúng ta không?"
"Ý của đại nhân là...."
Sau một hồi suy nghĩ, Lưu Kỵ nói:
"Cũng không phải không được, nhưng đại nhân có thể sẽ gặp nguy hiểm."
"Ăn cơm cũng có thể bị nghẹn mà chết, làm cái gì mà không có nguy hiểm chứ."
...
Nhạc Châu cũng là trọng khu bạo loạn, trừ hai huyện có binh sĩ do phủ Giang Lăng cử đến phòng thủ ra, những nơi khác đều thuộc về tay địch. Âu Dương dẫn theo một nghìn nhân mà đến hai huyện này. Âu Dương đến để làm gì ư? Đến để thăm các thương gia bị nạn, an ủi các thương gia bị mật sản nghiệp và gia quyến của họ.
Tin tức này vừa truyền đi khiến quân địch vô cùng hưng phấn. Theo như tin tức dò la được, Âu Dương sẽ ở hai huyện này một vài ngày, vì phải tiếp đón thành viên của hiệp hội thương nghiệp Đàm Châu, Đỉnh Châu và gia quyến của họ.
Chung Tương nghe được tin này thì hết sức mừng rỡ, nhưng vì là người cẩn trọng nên hắn hỏi lại:
"Không phải nói là Lưu Kỵ dẫn theo một vạn binh đến sao?"
Trinh thám nói:
"Bẩm Sở vương, nhân mã của Lưu Kỵ đã đến phủ Giang Lăng, trước mặt đang chiêu mộ dũng sĩ biết bơi lội, tập trung thuyền bè chuẩn bị đến Đỉnh Châu."
"Ngươi xác định Lưu Kỵ đang ở Đỉnh Châu?"
"Xác định."
Trinh thám nói:
"Sở vương không biết đó chứ, tên họ Lưu này có tiếng mà không có miếng, đến Giang Lăng liền tìm Tiểu Đào Hồng chơi đùa. Mỗi ngày đều dính lấy người ta như keo dính chuột. Quân đội của hắn đều đang tập bơi ở ngoại thành."
"Tiểu Đào Hồng?"
Chung Tương gật đầu, đây là kỹ nữ có tiếng của Giang Lăng, Đỉnh Châu. Tính ra cũng là bà con xa của Chung Tương. Dù chẳng quan hệ gì đến quân khởi nghĩa, nhưng nếu Tiểu Đào Hồng có thể giúp hắn giũ chân Lưu Kỵ, thì hắn có thể bắn sống Âu Dương rồi. Việc bắt sống Âu Dương tuyệt đối có lợi đối với quân khởi nghĩa. Chung Tương quát lớn:
"Người đâu, đi mời Dương Ma tướng quân."
....
Cá bạc của hồ Động Đình có mùi vị rất ngon, thịt lại rất ngọt. Âu Dương ăn một miếng đã rất hài lòng, quả là các bạc của hồ Động Đình có khác, không lẫn vào đâu được. Bây giờ hắn đang ở giữa hai huyện, khoảng cách
so với hồ Động Đình chỉ là một thôn nhỏ có diện tích đất tầm mười dặm. Nơi này khá tốt, hai huyện tiếp báo đến cứu cũng cần tới hai canh giờ, đúng là tiện lợi cho người khác đến tìm mình gây chuyện. Hơn nữa, nơi này phong cảnh hữu tình, nữ nhân cũng rất đẹp.
Lão bản của ngân hàng tư nhân này là một quả phụ tên Mai Nương, chưa tới ba mươi tuổi, dáng người khá gợi cảm, đương nhiên dù sao đây cũng là ngày xưa, phải lột ra mới biết được. Ngày thứ hai Âu Dương ở đây thì đã cùng với Mai Nương ân ân ái ái. Ngoài việc công phu trên giường rất lợi hại ra, tay nghề nấu nướng của Mai Nương cũng vào hạng nhất. Âu Dương ăn một miếng cá bạc, bên cạnh còn có rượu quý thế kia, trong lòng không khỏi cảm thán: cuộc đời này mới đẹp làm sao.
"Đại nhân cảm thấy thế nào?"
Âu Dương chìm trong mê đắm, hỏi:
"Là tối hôm qua thế nào hay là một lát nữa sẽ thế nào?"
"Đáng ghét, thiếp đương nhiên là hỏi mùi vị của món cá này thế nào."
Âu Dương mút ngón tay của Mai Nương một cái và nói:
"Đương nhiên mùi vị của ngươi là tốt nhất."
"Người vẫn còn chưa nói cho người ta biết có ngon không mà?"
"Ngon, ngon."
Mặt Âu Dương cọ sát vào ngực của Mai Nương và nói:
"Ngon hết."
"Tử quỷ, ta đi mua thêm rượu."
Mai Nương nhéo đùi Âu Dương một cái, phong tình vạn chủng* đi xuống lầu.
*Phong tình vạn chủng: Đủ loại phong tình.
Trương Tam đứng ở sau lưng Âu Dương, nói nhỏ với Lý Tứ:
"Nếu Lương tướng quân biết, cái cô Mai Nương này có khi nào sẽ bị ném ra biển cho cá ăn thịt không?"
Lý Tứ nghiêm mặt nói:
"Đừng nói bậy, Đại nhân nhất định là biết Mai Nương kia đang thăm dò mình nên mới lợi dụng cô ta để đưa tin thôi."
"Nói bậy."
Âu Dương uống một ngụm rượu và nói:
"Đại nhân ngươi không có thần thông quảng đại như thế đâu. Tùy tiện đến một nơi liếc mắt một cái thì biết ai đang muốn do la mình. Cái này gọi là trùng hợp, trùng hợp ở chỗ nơi này cách nước xa, cách thành cũng xa. Trùng hợp có được một báu vật như vậy. Các ngươi quá trẻ tuổi, nữ nhân này quả thật là có mùi vị của phụ nữ ba mươi tuổi, có tư vị, hiểu nhân tình, còn biết nam nhân thích nghe cái gì, thích ăn cái gì."