Thiên Tống

1: Thân tín chỉ có một (1)


trước sau

Vật giá tăng cao, nhưng tiền lương lại không tăng, những người này chính là một bộ phận người tiêu dùng của thị trường. Do lương thực được quan phủ định giá, nên cho dù có nâng cao giá cả một chút, thì cũng không cao tới mức ảnh hưởng đến tốc độ tăng của vật giá. Nông dân cũng là một bộ phận người tiêu dùng chịu áp lực của việc giá cả tăng cao. Còn một bộ phận nữa cũng phải chịu áp lực này, chính là chỉ số suy thoái của thị trường.

Nhân viên ở tầng lớp thấp là vùng hòa hoãn của vật giá leo thang. Họ chỉ có thể tiết kiệm tiền nhiều hơn trước mới có thể sống qua ngày. Vốn dĩ có thể mua được một cân thịt lợn thì bây giờ chỉ có thể mua được nửa cân, hoặc là không mua, như vậy sẽ thúc đẩy sự suy thoái của nền kinh tế, dẫn đến việc cắt giảm biên chế, tỉ lệ thất nghiệm gia tăng, dần dần trở thành một vòng tuần hoàn ác tính.

Triệu Ngọc cười và nói:

"Ta là nữ tử, không phải quân tử. Đúng rồi, ta còn mua một xuất bảo hiểm của Hồ muội muội, ngươi giúp ta xem qua một chút."

Bảo hiểm thương tổn ngoài ý muốn... Âu Dương lau mồ hôi, cái ngoài ý muốn của Triệu Ngọc gọi là việc soán ngôi. Bảo ngạch cao nhất là ba nghìn quan. Âu Dương thấy mình phải có trách nhiệm nói rõ với Triệu Ngọc về vấn đề này. Nếu là hai phần năm, thương nhân có thể hi sinh một chút. Nhưng nếu là bốn phần thì người cáng đáng nó sẽ là dân chúng ở tầng lớp thấp. Âu Dương nói:

"Nếu ba vị có việc thì đi trước đi."

Hồ Hạnh Nhi rất không hiểu chuyện, nói:

"Ta không có việc gì cả."

Vương chưởng quỹ lập tức đứng dậy, nói:

"Thực ra còn có chút chuyện, đại liệt nữ, đừng quên là buổi chiều còn phải dẫn ta đi đến một nơi đấy."

Triệu Ngọc lắc đầu:

"Âu Dương, nào có ai lại đuổi bằng hữu như ngươi kia chứ. Vả lại ta còng muốn tìm hiểu thêm một chút. Vương chưởng quỹ ngồi đi. Đừng thấy lạ, Âu Dương vốn như vậy, hắn thích sĩ diện, sợ ta nói sai."

Hồ Vạn Tam bừng tỉnh:

"Thì ra người là.... của đại nhân."

"Không phải."

Âu Dương vội nói.

Vương chưởng quỹ nhìn Âu Dương, hai ngón tay Âu Dương giao nhau tạo nên một chữ Vương, Vương chưởng quỹ ngẩn người, khẽ chỉ lên trên, Âu Dương trầm mặc gật đầu. Âu Dương ra sức chiến đấu với Kim - Liêu, nhưng Âu Dương phản đối việc hi sinh kinh tế và sức sản xuất để chiến đấu với Liêu quốc. Triệu Ngọc nhìn thấy động tác nhỏ này của Âu Dương thì bất mãn, nói:

"Âu Dương, ngươi đang làm cái gì vậy?"

Âu Dương phủi tay:

"Tay bị chuột rút."

Triệu Ngọc không để ý tới Âu Dương nữa, nói:

"Vương chưởng quỹ, ngồi đi."

Vương chưởng quỹ vội gật đầu rồi ngồi xuống, ông ta biết thân phận của Triệu Ngọc rồi, nhưng nhìn không ra Âu Dương và Triệu Ngọc đang diễn cái trò gì. Một tràng mồ hôi lạnh toát ra. Ở đây mà mở miệng nói câu gì không đúng, có thể sẽ rước lấy phiền phức. Âu Dương thấy vậy vội nói:

"Vương chưởng quỹ, lần này đến kinh thành, ta nghe nói, triều đình có ý tăng thuế
thương nghiệp từ mức cơ bản lên bốn phần, không biết ngươi thấy thế nào?"

Vương chưởng quỹ suy nghĩ một lát rồi nói:

"E rằng có chút không thỏa đáng, có thể dẫn đến sự suy thoái của nên kinh tế như đại nhân đã từng nói."

Triệu Ngọc nói:

"Âu Dương, không phải ngươi nói triều đình vì muốn mau chóng đánh hạ Kim - Liêu nên mới tăng thuế sao? Triều đình đánh trận thuận lời, địa bàn nhiều, thương nhân cũng sẽ kiếm được nhiều tiền a."

"Uhm... Ngọc nương này."

Âu Dương nhẫn nại giải thích:

"Tiền mà thương nhân kiếm được là từ sự phồn vinh của các vùng đất bị chiếm đóng, không có quan hệ gì lớn với tình hình trong nước. Giá cả trong nước tăng cao có thể sẽ dẫn đến việc di chuyển của các chợ buôn bán đến nơi có giá cả thấp hơn..."

Triệu Ngọc cắt ngang lời của Âu Dương, hỏi:

"Một trận chiến đánh tới năm năm,thậm chí mười năm, giờ đem nó giải quyết trong hai năm thì có gì không tốt?"

"Chiến tranh là tốn kém, phối hợp chiến đấu một cách thỏa đáng, thì cho dù có chiến đấu lâu dài, kinh tế trong nước vẫn sẽ duy trì được sự phồn vinh, thậm chí còn vì chiến tranh mà phát triển. Nhưng, nếu hi sinh kinh tế, có thể sẽ tạo thành một chuỗi mắt xích, dẫn đến sự sụt giá và suy thoái nền kinh tế kéo dài suốt năm năm, thậm chí là mười năm."

Triệu Ngọc trầm giọng nói:

"Ý của ngươi là thà dùng máu của tướng sĩ để phát triển sự phồn vinh của đất nước cũng không nguyện ý hi sinh sự phồn vinh của đất nước để giảm thiểu số người phải chết vì chiên tranh, để chiến tranh kết thúc sớm một chút sao?"

Âu Dương ngẩn người, cái này đúng là một vấn đề đáng để suy ngẫm. Nhưng hình như những vấn đề này phải để cho bách tính suy xét mới đúng. Giống chuyện quân Mỹ đi khắp nơi đánh chiếm vậy, phản đối chiến tranh là chuyện của bách tính, một trận chiến tranh có thể chống đỡ một nguy cơ về kinh tế, có thể gia tăng hơn n lần cương vị nghề nghiệp, có thể nâng cao lượng tiêu thụ của thương phẩm thặng dư. Các chính khách có lẽ cũng sẽ lấy việc gia tăng việc làm so với sự phát triển kinh tế để mà suy nghĩ. Bản thân hi vọng kéo dài chiến tranh, chính là hi vọng có thể kéo dài sự phát triển kinh tế mà không cần phải hi sinh sự phồn vinh của nền kinh tế xã hội.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện