Lý Ngọc vẫn chưa có tin tức, hắn đã đi hơn bản bộ của Lương Hồng Ngọc một năm. Điều này khiến Âu Dương rất hối hận, đáng lẽ không nên để Lý Ngọc đi khai thác hàng tuyến phía Bắc. Việc trên biển khó mà nói trước, như hạm đội của Lương Hồng Ngọc vậy, có thể sẽ trở về, cũng có thể bặt vô âm tín.
Qua năm ngày săn lùng, cuối cùng cũng phát hiện ra hạm đội của Lương Hồng Ngọc. Hai hạm đội vừa gặp nhau, Âu Dương và Triển Minh lập tức đổi thuyền. Lương Hồng Ngọc thấy Âu Dương thì kìm hãm sự vui mừng, hỏi:
"Sao người lại đến đây?"
"Cho ta xin đi, hạm đội này vẫn là hạm đội do ta lên kế hoạch, ngươi vẫn là học trò của ta, sao ta không thể đến đây chứ."
Âu Dương nhìn ngó xung quanh, trên thuyền của Lương Hồng Ngọc có không ít các nữ binh. Dung mạo khá bình thường, Âu Dương biết những nữ binh này là Nhạc Phi vì Âu Dương mà chiêu mộ ở vùng duyên hải. Họ đều là những người có kinh nghiệm trong việc viễn hành. Có một người đã được thăng chức làm thuyền trưởng.
"Vậy thì tốt, thấy, để ta dẫn thầy đi thăm thú một chút."
"Không cần, ngươi có nhiều thuyền trưởng tham mưu như vậy, so với hạm đội khác chắc cũng không có gì khác biệt."
Âu Dương nói:
"Các ngươi đi đâu?"
"Đến tiếp viện cho Đăng Châu."
Lương Hồng Ngọc nhỏ giọng nói:
"Thực ra là chúng ta đi tiếp tế ở Cao Ly, sau đó trực tiếp đi thẳng đến Kim quốc."
Âu Dương thấy nhức răng, hỏi:
"Vẫn phải điều tra chiến trận sao?"
"Triển Minh, ngươi cứ ở ngoài uống trà trước."
Lương Hồng Ngọc kéo Âu Dương đến phòng thuyền trưởng của mình, đóng cửa lại rồi nói:
"Ta nhận được tin, người Nữ Chân đang ở một làng chài nọ của phủ Suất Tân chế tạo thuyền. Trên có lệnh, bảo chúng ta bí mật đến điều tra, nếu là thật thì sẽ đánh chìm toàn bộ."
"Là thật đấy."
Âu Dương nói:
"Vẫn là chế tạo thuyền đi biển. Nhưng chúng ta có thể đoán được, với số lượng và thành phẩm của các chiến thuyền mà họ chế tạo, không có cách nào tạo ra năng lực chiến đấu, cho nên đoán định là họ đang chế tạo thuyền đánh cá."
"Điều ta nghe lại không giống như thế, ta nghe nói phủ Hoàng Long đã vận chuyển một lô vật tư đến phủ Suất Tân. Trong đó có đại pháo và hỏa dược mà người Nữ Chân tịch thu được trước đó."
Âu Dương ngạc nhiên:
"Còn có tin này, cái đám ký giả của báo Hoàng Gia làm ăn kiểu gì thế không biết."
"Ký giả của người cũng không phải là dân chuyên, người mà Nhạc tướng quân cử đi là gian tế thực sự."
Lương Hồng Ngọc nói:
"Phỏng chừng có thể trang bị từ mười đến mười lăm chiến thuyền. Ngộ nhỡ chúng đánh lén đất Tống ta, thì phiền to rồi."
"Ta cảm thấy cho dù họ có chế tạo được thuyền chiến cũng sẽ không đánh úp đất Tống ta, khác nào mua dây buộc mình. Chắc muốn làm hải tặc để cướp đoạt vật tư, nhân khẩu thì đúng hơn... Có thể phái thuyền chở ta và Triển Minh trở lại Lai Châu không? Hàn Thế Trung nói muốn mời ta uống rượu."
Lương Hồng Ngọc cười, hỏi:
"Người thật sự phải đi sao?"
"Uhm, khó mới đến được đây, phải chơi một chút đã."
Từ Bột Hải đến Cao Ly rất gần, chỉ là hai ngày lộ trình mà thôi. Đến hải phận gần Cao Ly, có thể nhìn thấy quân trướng được căng dựng trên bờ sông Áp Lục. Lương Hồng Ngọc giới thiệu:
"Bên này đều là tướng sĩ của quân lộ Hà Bắc."
"Ta biết, Nhạc tướng quân đã lên bờ ở Tô Châu, giả vờ tiến công ở phủ Liêu Dương. Binh sĩ của quân lộ Hà Bắc trú đóng ở sông Áp Lục, mũi tiến công chính là núi Trường Bạch, đe dọa phủ Hoàng Long."
Âu Dương quay đầu cười với Lương Hồng Ngọc một cái:
"Điều động binh lực đến phủ Hoàng Long, đuổi Liêu nuốt Kim."
Lương Hồng Ngọc sửng sốt:
"Người làm tri huyện mà sao lại biết nhiều chuyện như vậy?"
"Nhưng ta lại không biết ngươi có nhiệm vụ chiến đấu."
Âu Dương bất mãn, nói:
"Vốn nghĩ rằng trước lúc khai chiến có thể ở cùng ngươi vài tháng, nhưng không ngờ Nhạc Phi lại làm càn phá quấy."
Triển Minh ở trên boong thuyền, bước lại nói:
"Hạm đội ở đây quả là có chút khác biệt, muốn đi đâu thì đi đó, ngao
du bốn biển."
Lương Hồng Ngọc gật đầu:
"Đáng tiếc là không có đối thủ."
"Ngươi đừng có chiến đấu tốt như thế."
Âu Dương hỏi:
"Hiện nay, ai là chủ tướng của quân lộ Hà Bắc?"
"Từ sau khi Xung Sư Trung tướng quân cáo lão về quê, quân lộ Hà Bắc tạm thời vô chủ, Hàn tướng quân hạ lệnh cho một người tên là Ngô Giới làm phó tướng, là Trạng Nguyên của đợt võ cử năm ngoái, nghe nói rất được Hàn tướng quân tin dùng."
"Giang sơn đại hữu tài nhân xuất*."
*Giang sơn đại hữu tài nhân xuất: câu thơ trong Luận Thi:
Lí Đỗ thi thiên vạn nhân truyền,
Chí kim dĩ giác bất tân tiên.
Giang sơn đại hữu tài nhân xuất,
Các lãnh phong tao sổ bách niên
(ập thơ Lý, Đỗ miệng muôn người
Xem lại ngày nay đã cũ rồi
Sông núi sinh tài đời vẫn có
Lẫy lừng ai cũng một thời thôi).
Âu Dương ngâm nga, võ cử mỗi năm đều có thể tìm ra nhân tài, dần dần làm nâng cao chất lượng của tầng lớp thấp trong quân đội, cũng khiến sức chiến đấu của quân đội được nâng cao. Xem ra Hàn Thế Trung vẫn muốn giữ lại vị trí chủ tướng của quân lộ Hà Bắc cho Trương Tuấn, nhân tiện rèn luyện năng lực thống trù tác chiến cho Ngô Giới, nói như vậy, Hàn Thế Trung chắc là đánh giá rất cao tên Ngô Giới này.
.....
Hi vọng lớn nhất của người ở trên thuyền chính là có thể đổ bộ lên đất liền, Âu Dương cũng có cảm giác như vậy. Lương Hồng Ngọc phải đến trung quân của quân lộ Hà Bắc để giải quyết thủ tục điều phối vật tư, Âu Dương và Triển Minh thì xuống thuyền, đi lên một trấn nhỏ thuộc sở hạt của Đông Kinh - Cao Ly. Người trong trấn rất đông, có người Cao Ly, có người Nữ Chân, còn có binh sĩ và thương nhân người Hán. Khoảng cách giữa bến tàu và thị trấn chừng ba dặm. Ở đó, ngoại trừ một quan viên Cao Ly ra, những binh sĩ khác đều là sương quân, có tương phản rất lớn với thị trấn.
Thị trấn này tên là trấn Thiên Duẫn, là trấn giao thương sớm nhất với Liêu quốc, còn giao thương trên biển với Đại Tống, là một trong những thành trấn thông suốt với Cao Ly. Nơi trú đóng gần đây của quân lộ Hà Bắc cách trấn Thiên Duẫn hai mươi dặm, ngoài trấn có dịch trạm nuôi ngựa, cung cấp cho binh sĩ quân Tống sử dụng. Từ trước tới nay, quan hệ của Cao Ly và Trung Nguyên đều rất tốt đẹp. Trừ triều đại nhà Thanh ra, Cao Ly luôn tôn trọng các triều đại khác của Trung Nguyên.
Nữ tử Cao Ly dường như đều mang trên mình trang phục một màu của dân tộc Triều Tiên, khá có đặc điểm riêng. Bước vào một tiệm ăn, phục vụ là một thiếu nữ đầy thanh sắc. Nàng ta dùng Hán ngữ một cách thành thạo, hỏi:
"Xin hỏi có mấy vị?"
"Hai người."
Triển Minh tò mò nói:
"Ngươi nói Hán ngữ rất tốt."
Nữ tử cười, nói:
"Ông nội của ông nội ta sống ở nơi này. Trên lầu vẫn còn chỗ, mời hai vị."
Âu Dương cười, nói:
"Đại Tống ta lại để cho đại lão gia nhà ngươi chạy loạn, thật quá lạc hậu rồi."
"Haha."
Triển Minh và nữ tử kia cười rộ lên.