Thiên Tống

2: Truy tìm Mộng Sinh (2)


trước sau

Đại Tống tích bần tích nhược có vài người ủng hộ, có vài người phản đối. Nhưng Âu Dương cho rằng sự thật là có đạo lý nhất định, dù sao nhiều người như vậy, kinh tế cường đại như vậy chống đỡ còn bị diệt một nửa nước, không thể nói không có vấn đề. Tích bần có lẽ chỉ chính là hai cực phân hoá, dù sao Âu Dương biết rõ người giàu rất nhiều. Tích nhược quả thật có một chút, chủ yếu là binh lính đời Tống Huy Tông tố chất chỉnh thể giảm xuống. Nhân số tổng cấm quân năm mươi vạn, mười vạn Đông Kinh chỉ biết chơi đao múa kiếm đẹp mắt. Còn có nguyên nhân chủ yếu nhất chính là phong trào nông dân dữ dội hoặc là khởi nghĩa.

Triệu Ngọc càng thêm coi trọng địa phương, lại thêm chế độ khoa cử phái đến địa phương làm quan địa phương giám sát ba năm, gần như không có chuyện bạo loạn hoặc là khởi nghĩa nổ ra lần nữa. Từ quân sự mà nói ngày nay không quá cường thịnh, ba trăm vạn cấm quân, tám mươi vạn võ trang hỏa khí. Sĩ khí, sức chiến đấu dưới sự điều trị của các danh tướng, đã xưng hùng xung quanh. Tống Triều đã ổn định làm một đại quốc kinh tế và thực lực quân sự hùng mạnh.

Nhưng cải cách phải tiến hành, Âu Dương rất hiểu rõ lịch sử, cho dù vương triều xưa nay hùng mạnh hơn nữa cũng có một ngày bị diệt, mà căn nguyên bị diệt đều xuất hiện ở người thống trị đời đời tương truyền. Lực ảnh hưởng của Mộng Du Ký khá lớn, không ít người đặc biệt là người trẻ tuổi đều hướng tới quốc gia mà bên trong Mộng Du Ký này nhắc tới. Bất kể dân tộc, tuổi tác, giới tính, ở Mộng Du Ký cũng đều được đãi ngộ bình đẳng. Đãi ngộ này phản ứng ở giáo dục, phúc lợi, học tập, pháp luật, ngôn luận, hôn nhân. Khiến rất nhiều lúc gặp chuyện không công bằng, đều có nơi ký gửi.

Mộng Du Ký bây giờ mỗi tháng một kỳ, mỗi kỳ bán rất chạy. Dĩ nhiên, sự nghiệp sách lậu cũng phất lên phồn vinh, không chỉ có đạo Mộng Du Ký, càng có Đông Du Ký gì đó, Nam Du Ký đều giả danh Mộng Sinh.

Rất nhiều người đang xem, Triệu Ngọc cũng đang xem. Bên tay nàng là tấu chương của hơn mười mấy đại thần, bọn họ cho là Mộng Du Ký mê hoặc lòng người. Mặc dù là tiểu thuyết, tuy Đại Tống không dùng lời để trị tội, nhưng trước mắt văn hóa xã hội bắt đầu biến đổi, đột nhiên xuất hiện một chút, nam nữ trẻ tuổi bỏ trốn tăng nhiều.

Còn có một vài tấu chương nói: Trần Thọ đời Tấn dám viết Tam Quốc Chí, mặc dù hơi thiên vị triều Tấn, nhưng gần như đầy đủ ghi chép về chuyện và người Tam Quốc. Quốc quân triều Tấn cũng không đem bãi quan, huống chi là một vài tiểu thuyết dân gian.

Đây là sau buổi triều ngày hôm sau, tấu chương dâng lên. Cửu công công ở bên tai Triệu Ngọc nói:

" Trương Huyền Minh, Trương đại nhân tới rồi."

" Tuyên."

Triệu Ngọc không có buông Mộng Du Ký xuống.

" Ty chức Trương Huyền Minh bái kiến bệ hạ."

" Làm một chuyện. Đem Mộng Sinh này mang đến cho trẫm. Nhưng thứ nhất, không cho phép tổn thương hắn. Thứ hai, không cho phép kinh động người khác. Thứ ba, không cho phép tra hỏi."

Triệu Ngọc nói:

" Có thể làm được không?"

" Bệ hạ giao phó, tất nhiên có thể làm được."

" Chuyện Chung tướng ngươi cũng vỗ ngực đáp ứng, nhưng mà để lộ tin tức, hại chết bao nhiêu người, khiến triều đình tổn thất lớn bao nhiêu, ngươi biết không?"

Triệu Ngọc thản nhiên nói:

" Lần này có sai sót, trẫm tuyệt đối không bỏ qua."

" Vâng, ty chức hiểu rõ."

Cửu công công nghi vấn:

" Bệ hạ, cần gì tốn công tốn sức như vậy? Muốn giết muốn cấm muốn thả còn không phải một câu nói của người sao?"

Triệu Ngọc nói:

" Trẫm không phải bởi vì nam nữ bỏ trốn trong tấu chương viết, trẫm là xem thể chế những quốc gia này. Ngươi thấy hắn viết hai mươi mấy nước, các nước phong tục đều không giống nhau, nhưng mà đều xoay quanh một chủ đề."

" Chủ đề?"

Triệu Ngọc gật đầu:

" Chính là quyền lợi của bách tính. Chẳng hạn như bên này viết, tri huyện này do bách tính trong
huyện đề cử. Đương nhiên, cũng được cấp trên đồng ý, có điều có một điểm trẫm tương đối thưởng thức. Chính là có bách tính giám sát. Đa số bách tính bất mãn, nhưng yêu cầu với châu bãi miễn tri huyện bổn huyện, châu không để ý tới, tới ngay triều đình. Chủ yếu nhất là châu lý không thể đánh áp ý kiến như vậy. Điều này có chỗ tốt, nhưng tệ nạn cũng lớn. Cho nên trẫm phi thường tò mò về Mộng Sinh này. Còn nữa chuyện này quyết định như thế nào cũng phải chờ sau khi trẫm gặp Mộng Sinh rồi mới quyết định. Trẫm nghe nói, cũng có không ít người đều đang đọc sách này."

Không giết sĩ phu, không dùng lời nói để trị tội, là tổ huấn của Thái tổ hoàng đế. Bởi vì lần trước giết Vương Phủ, Triệu Ngọc còn phải đến thái miếu bế quan bảy ngày. Lịch sử ghi lại, triều Tống hàng năm hoàng đế đều phải do một thái giám không biết chữ dẫn đến thái miếu thái tổ mặc niệm trước bia thề. Triệu Ngọc mượn dân ý, lại thêm chư vị đại thần đồng loạt tán thành, liền giết chết Vương Phủ. Nhưng sau vẫn phải đi thái miếu bồi tội. Đương nhiên nếu có một số kẻ tạo phản gì đó, thì được phép ban cho cái chết trong ngục giam.

Cũng có hoạch tội, nhưng nó liên quan tới kết đảng, chính đảng, hơn nữa tất cả cũng không giết, chỉ cách chức quan mà thôi. Cho nên Triệu Ngọc sẽ không vì một quyển Mộng Sinh mà gây chiến. Không chỉ có Âu Dương cho là như thế, cho dù là võ bách quan cũng cho là như thế.

...

" Cái gì? Trương Huyền Minh đang tìm Mộng Sinh?"

Trương Huyền Minh tuyệt đối không ngờ, mình còn chưa có lên đường, tin tức đã truyền tới tai Âu Dương. Đương nhiên cũng không phải Trương Huyền Minh không nghĩ tới, chuyện này có quan hệ với Âu Dương. Thân là đao phủ của Hoàng đế, người bên cạnh với thuộc hạ của Trương Huyền Minh tất nhiên sẽ có mấy người bị thu mua dùng để truyền lại tin tức. Tô Thiên sau khi biết chuyện này lập tức phái thân tín thông báo cho Âu Dương.

Muốn tra Mộng Sinh, tất nhiên phải tra xưởng in ấn Hàng Châu. Từ xưởng in ấn Hàng Châu có thể tra được dấu vết của hiệp hội thương nghiệp. Âu Dương trái lo phải nghĩ căn dặn các nha dịch trực ban:

" Tìm Trương Tam với Lý Tứ."

Trương Huyền Minh với tám thuộc hạ của mình cải trang rời kinh, chạy thẳng tới xưởng in ấn Hàng Châu. Sau khi dùng thân phận thương nhân nghe ngóng, thu được một vài tin tức. Nói Mộng Sinh là một người đọc sách nghèo rớt mùng tơi, một ngày bị sét đánh đột nhiên bắt đầu viết tiểu thuyết, cũng chính là Mộng Du kí. Xưởng in ấn bởi vì lão bản yêu cầu khai thác nghiệp vụ, liền thử in một quyển, kết quả thị trường phản ứng rất hài lòng. Vì vậy để Mộng Sinh ở thâm sơn chuyên tâm viết sách, mỗi tháng để Mộng Sinh ở thâm sơn chuyên tâm viết sách, mỗi tháng xưởng in ấn đều phái người đến lấy bản thảo với đưa thức ăn.

Trương Huyền Minh sau khi biết được không hỏi gì nữa, ở Hàng Châu ẩn núp chừng mười ngày, rốt cuộc trông thấy năm xe ngựa thức ăn đi ra. Đi theo phía sau, đi liên tục hai ngọn núi lớn. Hai Hỏa Kế đưa thức ăn lên núi, ước chừng một canh giờ sau, hai người trở lại xe ngựa về Hàng Châu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện