Thiên Tống

2: Quyết định (2)


trước sau

Hoàn Nhan Lan nghe ra uy hiếp, Âu Dương phải chết ở trên tay ngươi, vậy triều đình có thể sẽ thay đổi biện pháp với Nữ Chân. Dù sao sức lực diệt tộc, hiệu quả so với trấn an thì tốt hơn nhiều, còn có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

" Mở cái tủ kia ra."

Âu Dương dùng đầu ý bảo.

" Hử?"

Hoàn Nhan Lan cước bộ di động hỏi:

" Bên trong có cái gì?"

" Có đồ ngươi muốn."

" Vậy sao?"

Hoàn Nhan Lan lo lắng một giây, để đề phòng có biến, quay lại cầm cây đuốc, rồi sau đó đi đến phía trước hộc tủ dùng đầu ngón tay gạt mở hộc tủ. Vừa nhìn hộc tủ rỗng tuếch, nghi ngờ quay đầu, lại nhìn thấy một cái ghế bay tới. Nhìn lại tay Âu Dương làm gì có dấu vết bị trói.

Hoàn Nhan Lan vội vàng lăn một vòng, né tránh cái ghế kia bay qua. Âu Dương đã xông tới. Hoàn Nhan Lan thuận tay đốt thuốc nổ, nhìn ngòi nổ bị đốt cháy, Hoàn Nhan Lan ngược lại ngây ra một lúc. Cứ như vậy thất thần một hồi, một đôi tay vươn ra, tóm lấy ngòi nổ rút ra, ngồi nổ bị kéo ra, sau đó chính là vật lộn.

Kim nương thế mới biết Hoàn Nhan Lan tại sao phải trói hai tay của Âu Dương, Âu Dương thân thủ cũng thật không tồi, mặc dù không thành chiêu thức, nhưng nhiều chiêu thực dụng. Rất nhanh liền hoàn toàn chế phục Hoàn Nhan Lan. Âu Dương nhấc tay:

" Còng tay."

" Dạ."

Kim nương vội vàng kéo ra một ngăn kéo, đem còng tay chế tạo bằng thép cứng ở trong ném ra, Âu Dương rất quen thuộc vừa kéo vừa lôi, còng ngược tay Hoàn Nhan Lan lại.

Rồi sau đó Âu Dương lấy đi quả pháo, mới đứng lên thở phào một hơi:

" Mỗi lần đều làm như vậy, ngươi không mệt mỏi sao?"

Hoàn Nhan Lan hừ một tiếng hỏi:

" Làm sao ngươi mở trói?"

" Đó là chút tiểu xảo."

Âu Dương nói:

" Thật ra thì trói ta là hai sợi dây thừng, đầu dây ta đã nắm trong lòng bàn tay, một chút thuật che mặt mà thôi."

Ngoài cửa có người gõ cửa, một nha dịch trực ban nói:

" Đại nhân, nha môn đến truyền lời, nói có người báo lại, ở Dương Bình nhìn thấy Hoàn Nhan Lan."

" Biết rồi"

" Đại nhân không sao chứ?"

" Không có chuyện gì."

Âu Dương nói:

" Ngươi đi làm việc đi, à, bảo Triển đại nhân tới đây một chút."

" Dạ."

" Ngươi muốn thế nào?"

Hoàn Nhan Lan vừa đợi nha dịch đi xa liền hỏi.

" Ta cũng không biết."

Âu Dương kéo Hoàn Nhan Lan ngồi lên trên ghế. Kim nương giúp dọn dẹp lại đồ vật lộn xộn. Âu Dương đau đầu nói:

" Vì sao ngươi không ngừng gây khó dễ với ta? Ta đã rất nhiều lần bỏ qua cho ngươi, ta còn muốn hỏi ngươi, ngươi muốn thế nào? Ngươi nên biết, cho dù ngươi bắt ép ta, cũng không cách nào ra khỏi Dương Bình, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

" Nữ Chân chúng ta..."

" Nữ Chân chúng ta, Nữ Chân các ngươi, ta đã nghe ngán rồi. Ta đã dâng tấu chương cho Hoàng thượng, từ nay về sau không có tộc Nữ Chân, không có tộc Khiết Đan, không có Khương tộc, không có Hán tộc, toàn bộ gọi là dân tộc Hoa. Nuông chiều các ngươi thì cái đuôi các ngươi vểnh đến thấu trời, ngươi cho rằng tộc Nữ Chân ngươi có cái gì khác biệt? Ngươi cho rằng người Nữ Chân các ngươi là tộc được trời ban? Người Nữ Chân các ngươi bị người Liêu ức hiếp, vậy người Hán chúng ta còn bị ngũ hồ loạn hoa, thiếu chút nữa diệt chủng thì như thế nào?"

("Ngũ Hồ loạn Hoa" (năm dân tộc Hồ làm loạn Trung Hoa). Ngũ Hồ tính 5 tộc: Hung Nô, Yết, Tiên Ti, Đê, Khương)

Âu Dương cả giận nói:

" Kỹ thuật nông canh của các ngươi không phải là phát minh của người Hán sao? Hỏa dược không phải là phát minh của người Hán sao? Nữ Chân các ngươi nếu giỏi như vậy thì đừng có dùng kỹ thuật của người Hán! Mẹ ôi, dân tộc kết hôn cận huyết mà còn cho là mình có bao nhiêu giỏi giang."

" Ngươi..."

" Ta chẳng lẽ nói không đúng sự thật sao? Đô thành các ngươi cũng là hàng nhái xây dựng theo Đông Kinh. Kim nương còn hỏi ta, vì sao
ủng hộ chiến tranh. Ta cho ngươi biết, ta ủng hộ chiến tranh là bởi vì bọn họ đã đỏ mắt với cuộc sống giàu có và đông đúc, nhưng lại không muốn tự bản thân sáng tạo nên, nếu không tiêu diệt các ngươi, sớm hay muộn cũng sẽ bị các ngươi tiêu diệt."

Ở các quốc gia, Tây Hạ chịu ảnh hưởng của Trung Nguyên, kỳ thật đã từ từ biến thành quốc gia phong kiến, mà Liêu quốc thì lại là nửa phong kiến nửa nô lệ. Kim quốc là nửa nô lệ nửa nguyên thủy. Tuy rằng cũng có nguyên nhân khách quan không có thời gian xây dựng, nhưng tính xấu thích cướp đoạt và lấy chiếm của người Nữ Chân Âu Dương nhìn thấy rất rõ.

" Đại nhân"

Triển Minh ở ngoài cửa gọi một tiếng.

" Tiến vào đi."

Triển Minh đẩy cửa đi vào, nhìn Hoàn Nhan Lan hỗn loạn và bị khóa, liền lau mồ hôi lạnh hỏi:

" Đại nhân không sao chứ?"

" Không có chuyện gì."

" Giết đi, miễn trừ hậu hoạn."

Triển Minh nói:

" Cho dù đưa về Đại Nội cũng sẽ bị bí mật xử tử."

" Hồ Vạn Tam nói thật hay, hắn không thể nhìn Kim nương chết ở trước mặt hắn."

Âu Dương nói:

" Ngươi giúp ta đưa nàng đến đại lao Thương Châu đi, làm một tù phạm không thuộc vào sách."

Cai ngục Tống Triều cơ bản rất có ý tứ, chỉ giam giữ bị cáo và nhân chứng với người có quan hệ với án kiện. Mà người phạm tội sau khi được mà đều không ở trong ngục giam, mà thuộc loại giam giữ tạm thời. Còn nguyên nhân đại lao Thương Châu xuất hiện có chút quan hệ với Hán Vũ đế thời Đông Hán.

Có một nho sinh dâng thư cho Hán Vũ đế nói gì Thiên Nhân Hợp Nhất, điều thứ nhất chính là muốn van xin sau mùa thu mới chém phạm nhân, lý do đương nhiên là nói linh tinh gì đó, đến Tống Triều, ngoại trừ tội lớn như nghịch thượng, chẳng hạn như cấp dưới giết cấp trên, nô tỳ giết chủ nhân ra, những tử tội khác cũng không hành hình ở mùa xuân. Nhưng các nơi đều là tạm thời cho vào ngục giam, vì vậy mỗi một lộ đường đều xếp đặt một đại lao Thương Châu, áp giải phạm nhân xử quyết về ở trong lao để trải qua mùa xuân.

Về sau phạm nhân trong lao cũng không phải là chém toàn bộ, có bộ phận phạm nhân bởi vì hành vi phạm tội không cách nào chứng thực được, thì thẩm hình viện hoặc là Đại Lý Tự yêu cầu thẩm tra xử lí một lần nữa, hoặc là trải qua trình tự kêu oan các loại rồi được đẩy đi, cho nên cũng tạm thời giam giữ ở đại lao các lộ. Những chỗ này trừ phi phái binh tấn công, nếu không thì không có khả năng vượt ngục được. Mỗi một đại lao đều có người quản lý giám sát do Hình bộ đặc phái xuống, có thể nói là nơi nghiêm mật nhất, so với mấy Thiên Lao ở Đông Kinh còn được hệ thống hóa hơn.

Âu Dương chính là ý định đem Hoàn Nhan Lan bí mật giam giữ ở nơi này, Âu Dương lấy ra một chồng ngân phiếu đưa cho Triển Minh:

" Thức ăn đừng quá tệ, mấy ngày cho nàng tắm rửa một lần. Căn dặn người bên trong không được xằng bậy."

Triển Minh gật đầu:

"Ta hiểu ý của đại nhân, chính là được ăn được uống nhưng tuyệt đối không thể ra khỏi phòng giam nửa bước."

" Ừ."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện