Còn có một loại biện pháp chính là bức bách bên trong Nữ Chân di dời, trở thành Thục Nữ Chân, nhưng sự thật chứng minh, cho dù là Thục Nữ Chân cũng không cách nào hoàn toàn đồng hóa. Cho nên loại biện pháp thứ sáu chính là sử dụng cách người Liêu, khích lệ bộ tộc Nữ Chân tự giết lẫn nhau.
Loại thứ bảy, dùng nhân đức giáo hóa, thậm chí còn có người nói lời vô nghĩa, sau khi đánh bại người Nữ Chân, quân Tống nên lui về trong nước. Nhưng chớ xem thường, cách nói này vẫn có thị trường cố định.
Trong lần này, có những người xuất hiện rất khiến người chú ý. Đứng đầu đương nhiên là Âu Dương, thứ nhì là đại nguyên soái bốn lộ Hàn Thế Trung, còn có tể tướng Lý Cương, Tiết Bính sống lâu năm ở Nữ Chân, Kim Tứ đã thăng làm tướng quân ngũ phẩm, ở quân lộ Hà Bắc đảm nhiệm chính tướng, Trương Tuấn chủ tướng quân lộ Hà Bắc, đại phu thương nghị triều đình đại biểu lợi ích hiệp hội thương nghiệp Tô Thiên, đại phu thái học sinh đại biểu dư luận giới thượng lưu Trần Đông, còn có chính là người thẳng thắn cương trực Tông Trạch.
Mặc dù là quan viên thiên hạ cùng nhau dâng tấu, nhưng mọi người đều biết rằng, chân chính có tác dụng ảnh hưởng với hoàng đế chính là mấy người bọn họ. Những người này hoặc là thanh danh ảnh hưởng, có đầu óc. Hoặc là quen thuộc tập tính Nữ Chân, hoặc là có thể ảnh hưởng phương hướng tương lai chiếm lĩnh cai trị lãnh thổ Nữ Chân. Đương nhiên, còn có bọn tiến sĩ năm nay đi thi, có thể được phái đến địa phương Nữ Chân làm tri huyện hay không cũng là vấn đề bọn họ đang lo lắng.
Không biết là Triệu Ngọc ảnh hưởng tới thái độ của mọi người, hay là tiếng hô quần chúng ảnh hưởng tới Triệu Ngọc. Đầu tháng tám, ngoại trừ đại nguyên soái Hàn Thế Trung và Kim Tứ tránh nghi ngờ ra, mấy người được chú ý này được tuyên triệu lên kinh.
Thổ địa Khiết Đan quản lý rất đơn giản, một vài châu phía nam Địch Hà đã hoàn toàn chuyển sang quản lý đất Tống chính quy, thời gian cũng không có sinh phiền toái gì. Tư gia dẫn đầu các thương nhân cũng thuận lợi tiến vào chiếm giữ những địa phương này. Cho tới bây giờ vẫn tương đối yên ổn. Người Khiết Đan cũng tỏ vẻ có thái độ nghe theo mệnh trời, tuy rằng thỉnh thoảng có chỗ lời nói ngôn luận bất mãn, nhưng đều thuộc phạm vi bình thường. Ngược lại nhìn Nữ Chân bên này, trị an thì không cần nói nữa, ngổn ngan rối loạn, trộm cắp, cướp bóc, thậm chí có chuyện tập kích quân đội cướp đoạt vật tư. Một khi đắc thủ liền trốn về bộ tộc của mình, hoặc là chạy trốn đến Trường Bạch Sơn, quân đội cũng không có quá nhiều tinh lực đuổi theo truy bắt. Nữ Chân còn một hiện tượng xã hội, người già trẻ nhỏ nhiều, phụ nữ ít, nam nhân cường tráng trẻ tuổi phi thường ít. Thanh niên trước kia sớm bị bắt bớ đến phía bắc Hoàng Long phủ. Triều đình không biết phải ở nơi này đổ vào bao nhiêu lương thực tiền tài mới có thể bình phục địa phương, cho nên nói bỏ qua việc cho Nữ Chân chiếm lĩnh, cũng không phải là nói năng bậy bạ.
...
" Lao công Nữ Chân và Nữ Chân vẫn có khác nhau. Lao công Nữ Chân rời khỏi bộ tộc đã lâu, cho phép dùng Hán tịch, liền có thể biến đổi thành người Hán, quy mô mấy vạn người rất dễ tiêu hóa."
Âu Dương nói:
" Nhưng bộ tộc Nữ Chân lực ngưng tụ mạnh mẽ, tù trưởng có quyền lợi đương nhiên, hơn nữa bởi vì nhân số nhiều, điều kiện địa phương rất kém cỏi, không có bao nhiêu người Nữ Chân nguyện ý đổi hộ tịch, bởi vì bọn họ sau khi đổi thành người Hán, không chỉ có không cách nào hưởng thụ quyền lợi mà người Hán hưởng thụ, hơn nữa còn thoát ly hoàn cảnh sinh tồn của bộ tộc."
Không giống lao công Nữ Chân thứ nhất bọn họ tạo thành đơn vị tụ tập không có lực gắn kết mới, hia là có thân phận người Hán, bọn họ có thể rời khỏi đi tìm cuộc sống tốt hơn."
Tiết Bính nói:
" Ý kiến ty chức là, ý kiến của tù trường Nữ Chân chính là mấu chốt nhất. Ba gã tù trưởng tù binh của Kim Tứ, ba tên tù trưởng này cũng tương đối hợp tác. Nhưng
bây giờ dù sao không phải là thời điểm chiến tranh, người bộ tộc đều là cuộc sống Hồi tộc. Muốn dùng thủ đoạn bạo lực cưỡng chế can thiệp, tất nhiên sẽ dẫn đến xung đột."
" Cho nên ý kiến của mạt tướng là, giết để phục."
Trương Tuấn nói:
" Những người này phần lớn là lão nhân, tiểu hài và nữ nhân, cho dù đưa đến nội địa thoát khỏi bộ tộc bọn họ cũng sống không nổi, còn có thể nhiễu loạn địa phương."
Triệu Ngọc nói:
" Trương tướng quân, nếu xử lý đơn giản như vậy, trẫm cũng không cần bảo mọi người gác lại công sự tới Đông Kinh. Trẫm không quan tâm đến chết sống của người Nữ Chân, nhưng chỉ đơn giản giết chóc thì trẫm cũng không muốn, nguyên nhân các ngươi cũng biết, đám cổ giả kia mỗi ngày đến nói nhân đức với trẫm, nói cái gì binh giả, hung ác, tự ý giết người là làm trái với ông trời, ngày hôm qua còn có một quan tứ phẩm đã sắp cáo lão vẫn còn ở trước mặt trẫm khóc lóc van xin, còn muốn đập đầu vào cột. Hắn còn có thể được mang danh trung liệt, ngược lại trẫm liền biến thành bạo quân bức tử thần tử."
Lý Cương vội vàng nói sang chuyện khác, nói:
" Thần vẫn cảm giác dùng chính sách lấy người Kim trị người Kim tốt hơn. Bổ nhiệm người Nữ Chân làm quan địa phương. Đem Kim quốc biến thành một hoặc hai châu, do tù trưởng có hôn nhân với Tống trông coi."
Tô Thiên lắc đầu:
" Thương nhân kia cũng không có điểm nào hay. Ai dám đi đến chỗ kia mở màn, ai dám đi đến chỗ kia buôn bán thương phẩm. Nếu đánh thắng, đương nhiên phải chiếm lấy. Bệ hạ, nếu Nữ Chân vẫn để Nữ Chân trông nom, chúng ta cũng không cần lao lực như vậy. Đem đất đai của bọn họ đưa cho người có thể sử dụng, không những làm phong phú quốc khố, còn có thể khiến dân nơi đây phồn vinh, cuối cùng hoàn toàn quy nạp nơi đây vào bản đồ Đại Tống."
" Thương nhân trục lợi vô sỉ như thế, nói chỗ tốt của Liêu quốc nhưng không đề cập tới chỗ tốt của bản thân."
Trần Đông bất mãn nói:
" Vi thần cảm giác vẫn là kế sách với các dân tộc biên giới tốt hơn. Đưa binh quan đến nặng thì quản lý thành trấn, nhẹ thì quản lý các bộ tộc."
" Vi thần cảm thấy Tô Thiên nói có đạo lý."
Âu Dương nói:
" Đặc biệt là một điểm cuối cùng, bản đồ sẽ được khuếch trương. Nếu còn có danh xưng Nữ Chân như vậy, vạn nhất xuất hiện thêm một Hoàn Nhan A Cốt Đả, Đại Tống ta có phải là thêm một lần củng cố cương vị hay không? Hơn nữa bởi vì người Nữ Chân khó quản lý liền không quản hay sao? Bởi vì bọn họ kiệt ngạo bất tuân mà chúng ta sẽ phải nhượng bộ hay sao? Nếu bây giờ đánh bại Nữ Chân rồi, vi thần cho rằng nếu vẫn còn khách khí như vậy, không bằng mời Trương tướng quân rút lui tốp binh đang vây khốn Hoàng Long phủ về Tống cho rồi. Quân ta hao phí lương thảo, tiền bạc, hi sinh biết bao nhiêu tánh mạng, thậm chí còn liên lụy đến kinh tế Tống quốc. Kết quả vẫn giống nhau."
Trần Đông lạnh nhạt nói:
" Vậy theo ý của Âu đại nhân là?"
" Thanh niên tráng hán với phụ nữ nhập vào quốc tịch Hán di chuyển vào nội địa làm việc, lão nhân với nhi đồng tập trung ở trên một vùng đất, triều đình cung cấp lương thực, ba ngày cho khẩu phần lương thực lửng dạ. Nhi đồng lớn lên nhập vào quốc tịch Hán, di chuyển vào nội địa, cho đến cuối cùng tộc Nữ Chân tiêu vong."